Chương 5 - Hẹn Gặp Ngoài Đời Ai Ngờ Em Gái Bệnh Kiều
Khi tôi đau quằn quại mỗi kỳ “rụng trứng”, anh sẽ đưa cho tôi một ly trà gừng nóng hổi, ngọt ngào.
Khi tôi bị mấy khách hàng oái oăm làm cho muốn bùng nổ, anh sẽ dùng giọng trầm trầm của mình, nói vài câu logic sắc bén đến mức đối phương cũng phải câm nín.
Hôm đó, lò nướng trong tiệm tôi bỗng dưng hỏng.
Tôi xoay vòng vòng, gọi thợ sửa thì họ bảo phải ngày mai mới tới được.
“Để tôi xem thử.” — Lục Trầm Nguyệt xắn tay áo, để lộ bắp tay rắn chắc.
Anh lấy hộp đồ nghề ra, lục cục làm một lúc, mồ hôi bắt đầu rịn trên trán.
Tôi vội vàng cầm khăn lại đưa anh: “Lau mồ hôi đi.”
Anh không nhận, chỉ cúi đầu nói: “Giúp tôi một chút.”
Tôi đành kiễng chân, cẩn thận lau mồ hôi trên trán anh.
Khoảng cách… gần quá.
Tôi có thể thấy rõ hàng lông mi dài cong của anh, và… một nốt ruồi nâu nhạt nhỏ xíu ngay đầu mũi.
Tay tôi… hơi run.
“Xong rồi.” — Anh đột ngột lên tiếng.
Tôi giật mình rụt tay lại.
“Tôi nói là… cái lò nướng.” — Anh đứng dậy, vỗ vỗ tay. “Sửa xong rồi.”
“À? Ồ! Tốt quá rồi!” — Tôi cười gượng.
Anh cúi đầu nhìn tôi. Trong đôi mắt đen kia, như có ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa.
“Lâm Dao.”
“Ừm?”
“Mặt em…”
“Gì cơ? Mặt em sao?”
“Đỏ lên rồi.” — Anh cười khẽ, “giống như… dâu tây vậy.”
5
Gần đây, tiệm bánh của tôi có thêm một người hàng xóm mới.
Cửa hàng bên cạnh được sang sửa thành phòng gym.
Chủ phòng gym tên là Tô Triết — một huấn luyện viên thể hình vui vẻ, thân thiện, cười phát sáng, sáu múi chuẩn chỉnh, nhìn phát mê luôn.
Tô Triết gần như ngày nào cũng ghé tiệm tôi mua cà phê và bánh ngọt.
“Hê lô, Dao Dao~” — Hôm nay anh ta lại đến, gác cằm lên quầy bar. “Tiramisu nhà em đúng là linh hồn của cheat day luôn á!”
“Anh Tô à, ngày nào cũng cheat thì múi của anh có giữ nổi không đó?” — Tôi trêu.
“Vì tiramisu của em, mất hết cũng cam lòng!” — Anh ta còn nháy mắt với tôi nữa.
Tôi bật cười thành tiếng.
“À đúng rồi Dao Dao~” — Anh ta đột nhiên hạ giọng. “Tối thứ Sáu này, bên anh tổ chức party cho hội viên. Em có muốn qua chơi không?”
“Tôi á? Tôi đâu phải hội viên.”
“Anh tặng em thẻ VVIP luôn!” — Tô Triết chắp tay cầu xin, “coi như giúp anh tăng khí thế với nha?”
Tôi đang định gật đầu đồng ý thì…
Một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau lưng tôi.
“Cô ấy không đi.”
Lục Trầm Nguyệt chẳng biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
Anh mặc nguyên cây đen, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm Tô Triết.
“Anh là…?” — Tô Triết ngẩn ra.
“Tôi là người… ở chung với cô ấy.” — Lục Trầm Nguyệt ngừng một nhịp, rồi nói tiếp.
Tô Triết lập tức lộ ra biểu cảm kỳ lạ: “Bạn cùng nhà?”
“Ừ.” — Lục Trầm Nguyệt bước lên một bước, kín đáo chắn tôi sau lưng, “Tối thứ Sáu này, cô ấy phải ở nhà… xem phim kinh dị với tôi.”
Tôi: “???”
Tôi đồng ý hồi nào vậy?!
Tô Triết rõ ràng không tin, quay sang hỏi tôi: “Dao Dao, thật không đó?”
Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng kiểu “em mà gật đầu là xác định” của Lục Trầm Nguyệt, lại nhìn gương mặt “làm ơn đi mà” rạng rỡ của Tô Triết…
Tôi…
“Khụ, cái đó… xin lỗi anh Tô nha, tôi… tôi thật sự có hẹn rồi.” — Tôi nói dối không chớp mắt.
Nụ cười của Tô Triết khựng lại một giây, nhưng rất nhanh lại bật cười:
“Không sao! Vậy hẹn lần sau! Lần sau tôi mời em ăn tối nha!”
“Ừ, được ạ~”
Tô Triết đi rồi.
Tôi quay ngoắt lại, chống nạnh lườm Lục Trầm Nguyệt:
“Lục Trầm Nguyệt! Anh có ý gì?!”
“Không có gì mà.” — Anh vô tội nhìn tôi. “Tôi vừa tải bản mới nhất của The Conjuring 4, sợ em xem một mình sẽ sợ.”
“Tôi có bao giờ xem phim kinh dị đâu?!”
“Ồ.” — Anh gật đầu, giọng thản nhiên. “Vậy tốt quá. Tối thứ Sáu em rảnh rồi. Xem với tôi.”
“…Dựa vào đâu?”
“Dựa vào…” — Anh hơi nghiêng người, cúi xuống thì thầm bên tai tôi, chỉ đủ để hai người nghe:
“Dựa vào việc… em vẫn còn nợ tôi một bộ váy ngủ nhung đen.”
Mặt tôi bừng lên như cháy.
Tên khốn này! Quả nhiên… anh ta biết hết rồi!