Chương 7 - Hẹn Gặp Chính Mình Tương Lai
Lần đầu tiên bà nắm lấy tay tôi:
“Tri Tri, xin lỗi con.
Mẹ không hề biết.
Mẹ luôn nghĩ con ở tỉnh thành sống tốt lắm.”
Tôi rút tay lại:
“Con sống không tốt chút nào.
Đêm hai người rời đi, con bị viêm ruột thừa cấp tính, tiền phẫu thuật gần như tiêu hết ba nghìn tệ để lại.”
“Chú Giang quanh năm làm thuê bên ngoài, Thím Giang làm ruộng không được bao nhiêu.
Vậy mà vẫn nuôi con suốt sáu năm.”
“Dạo gần đây chú Giang bị ngã, gãy chân.”
Mắt bà đỏ hoe, môi run run.
Bà lấy ra một ngàn tệ từ túi áo:
“Đây là tiền chữa chân cho chú Giang, con giúp mẹ mang về đưa họ.
Mẹ cảm ơn họ đã nuôi dưỡng con lớn thế này.”
Tôi nhận lấy, không chút ngại ngần.
“Tri Tri, tính theo thời gian thì con đang học cấp ba rồi nhỉ.
Con có kế hoạch gì chưa?”
Có vẻ sợ tôi hiểu nhầm, bà giải thích thêm:
“Nếu con còn học ở đây, mẹ phải về bàn bạc với nhà.
Cũng cần làm một số thủ tục.”
Bà cúi đầu, có phần lúng túng, không dám nhìn tôi:
“Tri Tri, mẹ ở nhà toàn thời gian chăm con nhỏ, địa vị trong nhà cũng chẳng cao gì.
Có lẽ phải để con học nội trú.
Con có thể hiểu cho mẹ không?”
Tuy đã sáu năm không gặp, tôi và bà dường như đã trở nên xa lạ.
Nhưng nói thật, bà còn nghĩ đến việc học hành của tôi, thì vẫn còn hơn hẳn ba tôi.
“Con không làm phiền mẹ.
Con chỉ đến xin ít tiền học và tiền sinh hoạt.
Sau đó sẽ quay lại tiếp tục học ở trường.”
Bà nắm tay tôi:
“Không phiền đâu.
Mẹ không sợ con làm phiền.
Chỉ là mẹ không biết con đã chịu khổ như vậy.
Chỉ cần con chịu ở lại, mẹ sẽ nghĩ cách.”
Lần này tôi không rút tay về nữa.
Ngược lại còn dặn dò bà:
“Mẹ sống trong gia đình mới không dễ, con biết.
Con của mẹ cũng lớn rồi, vào mẫu giáo rồi nhỉ?
Mẹ cũng nên ra ngoài làm việc chút đi.
Chứ nếu lại gặp người như ba con, mẹ lại trắng tay nữa thì sao?”
Bà lau nước mắt, lục trong túi lấy ra một thẻ ngân hàng:
“Mỗi tháng mẹ có năm ngàn tiền sinh hoạt.
Sau này mỗi tháng mẹ sẽ gửi cho con một ngàn.
Đợi con lên đại học, học phí nhiều hơn, mẹ sẽ bàn thêm với chú con.”
Tôi nhận lấy:
“Khoản sinh hoạt đó chắc mẹ không thể tự quyết hết đúng không?
Mỗi tháng gửi con năm trăm là đủ rồi, gửi nhiều quá con sợ mẹ không làm chủ được.”
Bà lại cúi đầu, một lần nữa cười gượng.
12.
Tôi lại quay về nhà họ Giang.
Giang Thụ mở cửa. Nhìn thấy tôi, anh ấy chẳng hề tỏ ra bất ngờ.
“Anh vừa về nhà được một lúc.
Em cất đồ rồi đi rửa tay đi, anh nấu mì cho.”
Chú Giang và Thím Giang vẫn đang ở bệnh viện tỉnh, ít nhất phải nửa tháng nữa mới về.
Chúng tôi ăn ý đến mức chẳng ai nhắc đến chuyện tôi từng rời khỏi nhà họ Giang.
Trong kỳ nghỉ, trường tổ chức học phụ đạo, tôi cũng đóng học phí cho anh ấy.
“Anh này, mai nhớ đèo em đến trường đấy nhé.”
“Ba em cho à? Anh không học nữa đâu, em về nhớ cho anh mượn vở ghi chép là được rồi.”
Tôi lôi từ túi ra hai chiếc thẻ:
“Em có tiền rồi.
Ba với mẹ em sẽ gửi tiền đều đặn hàng tháng.”
“Nhưng đó là tiền của em mà. Em phải giữ kỹ, lỡ họ quên thì sao?”
“Họ sẽ không quên đâu.
Nếu ba không gửi, em sẽ đến thẳng cơ quan của ông ấy mà đòi.”
Tôi dừng lại một chút rồi nói thêm:
“Còn mẹ em, chắc là sẽ gửi đúng hạn.”
Giang Thụ do dự hỏi:
“Sao em tìm được họ vậy?
Hồi trước nhà mình đến tìm mấy lần đều không có tin tức gì.”
Tôi đón lấy bát mì nóng hổi, vừa ăn vừa mồ hôi đầm đìa:
“Em đến thành phố, tình cờ gặp một người bà con, nên mới xin được địa chỉ.”
Giang Thụ lúc này mới thở phào:
“May mà Tri Tri gặp may.”
Gặp may sao?
Nếu thật sự gặp may, thì sao họ lại chẳng ai cần tôi?
Tất nhiên, tính ra thì tôi cũng coi như là may mắn.
Chú Giang và Thím Giang chỉ nhận ba ngàn đồng, vậy mà dám nuôi tôi suốt sáu năm.