Chương 1 - Hẹn Cưới Hay Hẹn Lừa

Bên nhau tám năm, đã hẹn mùng Hai Tết đến nhà tôi bàn chuyện cưới xin, vậy mà cả nhà họ lại cho tôi “leo cây”.

Tôi đến hỏi cho ra lẽ, thì thấy anh ta dẫn một nữ đồng nghiệp về nhà ăn Tết.

Anh ta bảo tôi đừng nghĩ nhiều, đừng làm loạn.

Ba mẹ anh ta nói: “Tu Khả, con thu lại thái độ một chút đi, ra cái thể thống gì!”

Ba tôi, từ sáng sớm đã dậy chuẩn bị, bày một bàn đầy thức ăn, gặp ai cũng vui vẻ khoe: “Thông gia sắp đến rồi!”

Kết quả, anh ta chỉ nói một câu: “Anh quên mất, để hôm khác nhé.”

Khi anh ta đi du học, ba anh ta bị suy thận, tôi là người đưa ông đi bệnh viện suốt quãng thời gian đó.

Còn ba tôi lúc ấy cũng không khỏe, sợ tôi bận bịu quá, đã lặng lẽ giấu tôi mà tự mình vào viện làm phẫu thuật.

Khoảnh khắc đó, tôi như sụp đổ, điên cuồng đạp cửa nhà anh ta:

“Hôm nay tôi đến đây chính là để phát điên đấy! Thu lại? Tôi thu lại cái con mẹ nhà anh! Sở Ảnh, tôi thu lại cả nhà anh luôn!”

1

Tôi bị Sở Ảnh đánh.

Dù gì cũng là ngày Tết, tôi không chỉ đạp cửa mà còn chửi cả nhà anh ta.

Ba mẹ anh ta đứng đó, nhất thời ngây ra, mãi mới phản ứng được.

Đến khi hoàn hồn, Sở Ảnh tức không chịu nổi, vung tay tát tôi một cái:

“Tu Khả, em làm cái gì vậy! Ngày Tết mà nổi điên cái gì chứ!”

Phải, tôi đang nổi điên đấy.

Trước Tết đã nói rõ ràng, mùng Hai ba mẹ anh ta sẽ cùng đến nhà tôi bàn chuyện cưới.

Giờ chỉ một câu: “Xin lỗi Khả Khả, anh quên mất, để hôm khác nhé,” là có thể cho qua mọi chuyện?

Sở Ảnh còn xoa đầu tôi, tỏ ý xin lỗi.

Tôi nhìn về phía ba mẹ anh ta, ba anh ta dời mắt đi, không nhìn tôi.

Mẹ anh ta cười, giọng điệu đầy vẻ dỗ dành: “Là lỗi của bác, Khả Khả à, bác nhớ nhầm ngày mất rồi, cứ tưởng là mùng Hai tháng sau cơ.”

Từng câu từng chữ, như thể chuyện này chẳng hề quan trọng.

Trong phòng khách nhà họ, TV vẫn đang ồn ào phát chương trình.

Phương Cẩn ngồi trên ghế sofa, mặc chiếc áo len đỏ rực, làn da trắng nõn, đang mỉm cười nhìn tôi.

Tôi hỏi Sở Ảnh: “Tại sao cô ta lại ở đây?”

“Ba mẹ Phương Cẩn đều ở nước ngoài, không có chỗ ăn Tết nên đến nhà anh.”

Anh ta nói thản nhiên, nhẹ bẫng như không.

Nhưng tôi biết không phải vậy.

Tôi và anh ta bên nhau từ thời cấp ba, đi qua những năm tháng thanh xuân, cũng chịu đựng cả quãng thời gian yêu xa.

Khi anh ta du học, chính lúc đó anh ta quen Phương Cẩn.

Không biết từ khi nào, mỗi lần chúng tôi gọi điện, anh ta thường xuyên nhắc đến cô ta.

Ba mẹ Phương Cẩn là thương nhân, gia đình làm trong ngành tài chính, có chút tài sản trong nước.

Cô ta là hình mẫu “bạch phú mỹ” điển hình, tính tình phóng khoáng, chân thành với bạn bè, sống rất nghĩa khí.

Mỗi lần Sở Ảnh nhắc đến cô ta, giọng điệu đầy ngưỡng mộ.

Nghe mãi, tôi bắt đầu khó chịu, hỏi anh ta: “Anh thích cô ta đúng không?”

Sở Ảnh ngẩn ra, sau đó bật cười trong điện thoại, giọng trêu chọc:

“Em yêu à, rộng lượng lên chút nào, chồng em không phải kiểu người như thế đâu.”

Giọng anh ta rất ấm, trầm thấp và đầy từ tính, dù qua điện thoại cũng đủ khiến tôi đỏ mặt.

Sở Ảnh lúc nào cũng rất xuất sắc.

Thời đi học, anh ta học giỏi, ngoại hình lại nổi bật, vô cùng thu hút.

Sau này du học, khi trở về lại càng tỏa sáng hơn.

Anh ta đeo kính gọng vàng, đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ ngoài nhã nhặn điềm tĩnh, như thể lúc nào cũng thong dong, bình thản.

Một người như vậy, bên cạnh đương nhiên không thiếu người theo đuổi.

Nhưng tôi luôn tin tưởng anh ta, vì anh ta luôn thẳng thắn nói với tôi:

“Khả Khả, chờ anh về rồi chúng ta kết hôn nhé. Yên tâm, trong lòng anh chỉ có mình em thôi.”

“Em đã là con dâu nhà anh từ lâu rồi, ba mẹ anh nói ngoài em ra thì không nhận ai hết.”

“Anh với Phương Cẩn chỉ là bạn bè thôi. Sau này em gặp cô ấy rồi sẽ hiểu, mọi người quan hệ rất tốt, em nhất định cũng sẽ thích cô ấy.”

Anh ta về nước, là cùng với Phương Cẩn trở về.

Tôi cùng ba mẹ anh đi đón anh ở sân bay, nhìn thấy hai người họ đẩy vali ra, vừa nói vừa cười, dáng người cao ráo, trông vô cùng xứng đôi.

Sở Ảnh nhìn thấy tôi, trong mắt ánh lên ý cười, bước tới trước tiên, ôm tôi một cái.

“Khả Khả, lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?”

Trước mặt ba mẹ anh và Phương Cẩn, anh còn hôn nhẹ lên trán tôi, dịu dàng xoa đầu: “Em gầy đi rồi, nhưng không sao, sau này anh có thể tự mình chăm sóc em.”

Ba mẹ anh cười vui vẻ bên cạnh, Phương Cẩn thân thiện đưa tay ra với tôi: “Chào Tu Khả, tôi là Phương Cẩn, nghe danh đã lâu.”

Tôi đỏ mặt, cũng đưa tay ra bắt: “Chào cô, tôi cũng thường nghe Sở Ảnh nhắc đến cô.”

Lúc Sở Ảnh du học, ba anh phát hiện bị suy thận, là bệnh thận giai đoạn cuối.

Trong quá trình điều trị, bác sĩ khuyên nên duy trì bằng thuốc và chạy thận nhân tạo.

Chú Sở sinh hoạt điều độ, bác sĩ nói nếu tuân thủ tốt thì có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai, ba chục năm.

Vì vậy, mỗi tuần ông phải đến bệnh viện ba lần để chạy thận, kiểm tra định kỳ.

Để tiện chăm sóc, sau đó tôi dọn đến nhà anh ở.

Cô Tiền là người thiếu quyết đoán, thường hay khóc lóc nói với tôi rằng, nếu không có tôi, khi Sở Ảnh không ở nhà, cô ấy không biết phải xoay sở thế nào.

Sau này tôi còn từ bỏ một công việc lương cao, chuyển sang làm nhân viên văn phòng ở một công ty nhàn rỗi hơn.

Khi Sở Ảnh về nước, tình trạng của ba anh đã ổn định, mọi thứ đều đã đâu vào đấy.

Anh rất biết ơn tôi, lúc nào cũng giữ tôi ở lại nhà, trước mặt ba mẹ còn trêu đùa:

“Ba, mẹ, phải nhanh chóng bàn bạc với chú Tu chuyện cưới hỏi đi ạ, nếu không con sợ vợ con chạy mất. Dạo này cô ấy cứ trốn con hoài, chắc là ngại rồi.”

Tôi đúng là có hơi ngại thật.

Trước đây, khi yêu tôi, Sở Ảnh là kiểu người khá kiệm lời.

Trên sân vận động trường, tôi đã hỏi đi hỏi lại vô số lần, anh mới đỏ cả tai, khẽ ho một tiếng:

“Tu Khả, em không cần xác nhận đi xác nhận lại chuyện anh thích em đâu. Anh tự hiểu lòng mình mà.”

Có lẽ ngay từ đầu khi bên nhau, tôi đã cảm thấy khó tin.

Tôi chỉ là một cô gái bình thường, ngoại hình bình thường, thành tích học tập cũng bình thường, chỉ được cái hay cười, tính tình tốt.

Thời đi học, tôi hòa đồng, được bạn bè quý mến, cả nam lẫn nữ đều thích chơi với tôi.

Từng nhận hai lá thư tình, cũng từng được tỏ tình.

Nhưng khi lớp trưởng Sở Ảnh tỏ tình với tôi, tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên.

So với những chàng trai khác, anh ta đương nhiên là nổi bật hơn nhiều.

Lúc đó, anh còn ngại hơn cả tôi, chỉ cần nắm tay thôi cũng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Năm nhất đại học, anh đi du học, trước khi đi đã hôn tôi, mắt đỏ hoe.

Anh nói: “Khả Khả, nhất định phải chờ anh về, sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau.”

Anh còn dặn dò ba mẹ: “Ba mẹ phải trông chừng bạn gái con, chăm sóc cô ấy giúp con nhé.”

Ba mẹ anh rất tốt với tôi, sau này thường xuyên đến trường thăm, mua rất nhiều đồ ngon cho tôi chia cho bạn cùng phòng.

Tận sâu trong lòng, tôi cũng đã ngầm chắc chắn rằng, sau này mình nhất định sẽ kết hôn với Sở Ảnh.

Nhưng sau khi anh đi du học về, có chút không còn như trước nữa.

Có lẽ là do môi trường nước ngoài cởi mở hơn, anh hôn tôi mà không còn đỏ mặt, cũng không hồi hộp đến mức nín thở nữa.

Anh trở nên quá mức nhiệt tình, đến mức tôi không thể ứng phó nổi.

Trước mặt ba mẹ, anh cũng thoải mái ôm tôi, hôn tôi, nói những lời khiến tôi đỏ mặt tim đập.

Tôi không quen.

Vậy nên đã viện cớ chuyển về ký túc xá công ty ở.

Sở Ảnh không vui, sau đó ôm eo tôi, giọng đầy u oán:

“Khả Khả, em quá bảo thủ rồi. Dù gì em cũng sớm muộn gì sẽ là vợ anh, còn không chịu dọn đến ở chung?”

“Không vội, chờ cưới đã.” Tôi đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Ban đầu, chúng tôi nói rằng khi anh về sẽ kết hôn ngay.

Sau đó, anh lại hỏi tôi liệu có thể chờ anh ổn định trước hay không.

Anh muốn khởi nghiệp, cùng Phương Cẩn và một vài người khác.

Đây là kế hoạch tương lai họ đã vạch ra từ khi còn ở nước ngoài.

Tôi đã đồng ý.

Thật lòng mà nói, tôi không nên nghi ngờ họ.

Sở Ảnh và Phương Cẩn trông rất đàng hoàng, không có gì bất thường cả.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ vốn luôn nhạy bén.

Hôm đó, tôi cùng anh ấy đi tụ tập với nhóm bạn, trong lúc uống rượu, Phương Cẩn uống hơi nhiều, nói rằng cô ấy thấy chóng mặt, không thoải mái lắm.

Một người bạn nam từng du học chung với họ thấy vậy liền đẩy nhẹ tay Sở Ảnh, cười trêu: “Còn không mau cho cô ấy mượn bờ vai tựa vào?”

Sở Ảnh ngồi dựa vào sofa, thong thả nghịch tay tôi, giọng điệu thản nhiên: “Bạn gái tôi đang ở đây, đừng nói linh tinh.”

Người kia nhận ra mình lỡ lời, vội xua tay: “Ây dà, Tu Khả, đừng để ý nhé. Tôi chỉ đùa thôi, tôi hay nói bậy thế đấy. Hai người họ chẳng có gì đâu, đừng hiểu lầm.”