Chương 7 - Hệ Thống Nói Thật Và Những Bí Mật Của Hào Môn
9
Từ lần Cố Dạ Bạch giúp tôi thanh minh trên weibo, nhà họ Hạ luôn tìm cách liên lạc tôi nhưng không được, như thể có một bàn tay vô hình chặn họ lại.
Việc kinh doanh của cha Hạ tụt dốc, những kẻ từng nịnh bợ bắt đầu xa lánh.
Họ lờ mờ đoán ra sự khác thường của tôi nhưng không thể tiếp cận người được bảo vệ tầng tầng lớp lớp như tôi.
Cho đến một đêm, tôi vừa cùng Cố Dạ Bạch tham gia một hội thảo kỹ thuật tuyệt mật xong, đang được hộ tống nghiêm ngặt rời khỏi hội trường.
Cha Hạ không biết từ đâu nghe tin, đứng chờ ở đường bắt buộc phải đi qua định lao tới nói chuyện với tôi, kết quả bị nhân viên an ninh không chút khách khí ngăn lại.
Cố Dạ Bạch hạ kính xe xuống: “Tổng giám đốc Hạ, xin giữ khoảng cách an toàn.
Ngoài ra, nhắc nhở thân thiện, báo cáo tài chính quý vừa rồi của công ty ông làm đẹp dữ liệu hơi rõ. Có cần tôi mời bạn bè ở cục thuế và ủy ban chứng khoán uống trà, bàn chuyện chi tiết không?”
Mặt cha Hạ lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, không dám nói thêm một câu, lủi thủi bỏ đi.
Tôi nhìn bóng lưng khom xuống trong gương chiếu hậu, trong lòng không gợn sóng, chỉ có một cảm giác “thiện ác hữu báo” đầy sảng khoái.
Khi xưa họ mặc kệ Hạ Sơ Sơ tung tin bịa đặt về tôi, họ có nghĩ đến hôm nay không?
Trên đường, tôi không kìm được hỏi Cố Dạ Bạch: “Này, rốt cuộc anh là ai? Sao chuyện gì anh cũng biết?”
Cố Dạ Bạch vừa lái xe vừa thản nhiên trả lời: “Không có gì, chỉ là người nhà có chút quan hệ, bản thân tôi thì hơi thông minh, lấy trước mấy bằng tiến sĩ, cấp trên thấy tôi thích hợp xử lý vài vấn đề phi truyền thống, ví dụ như cô.”
Tôi lập tức hiểu: “Vậy là chuyện gì không tiện công khai anh cũng có thể làm?”
Anh im lặng vài giây, cười như đầu hàng: “Có thể coi là thế.”
“Thật ra, trước khi cô quay về nhà họ Hạ, hồ sơ cơ bản của cô đã nằm trên bàn tôi rồi. Dù sao, nhà họ Hạ ở thành phố A vẫn có ảnh hưởng nhất định, cấp trên cũng lo họ bị thâm nhập. Chỉ không ngờ, cô thú vị hơn hồ sơ nhiều.”
“Vậy ra từ lúc tôi bước vào đồn cảnh sát anh đã quan sát tôi?” tôi hỏi.
“Tất nhiên.” Anh liếc tôi, ánh mắt mang theo ý trêu chọc: “Không thì làm sao nhặt được bảo bối?”
Công việc hằng ngày của chúng tôi cơ bản là: tôi phụ trách trả lời đủ loại câu hỏi của chuyên gia, anh phụ trách mọi việc còn lại.
Lúc rảnh, anh dẫn tôi đi ăn đủ món ngon, gọi là “bổ sung năng lượng cho tài sản quốc gia quan trọng”, rồi thản nhiên bắt tôi trả tiền bằng tiền thưởng.
Đến khi ăn hết cả thành phố A, theo yêu cầu mạnh mẽ của tôi, anh tự tay vào bếp làm một bữa tiệc lớn mừng.
Tôi nhìn bóng lưng anh đeo tạp dề bận rộn trong bếp, không nhịn được buột miệng: “Chuyên gia Cố, không ngờ anh còn biết nấu ăn.”
Anh quay đầu, nhướng mày: “Sao? Yêu tôi rồi à?”
Cái miệng chết tiệt của tôi lập tức mất kiểm soát: “Có chút.”
Không khí lập tức yên lặng.
Cố Dạ Bạch rõ ràng ngẩn ra, vành tai đỏ lên trông thấy.
Anh cố tỏ ra bình tĩnh, đưa tô mì tới trước mặt tôi, hừ một tiếng: “Ăn mì đi, bớt nói linh tinh!”
Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy, lúc anh quay đi khóe miệng đang cười không ngừng.
10
Mức độ bảo vệ của tôi đã được nâng lên cao nhất, nhưng một số thế lực nước ngoài vẫn chó cùng rứt giậu.
Trong một lần đi đến viện nghiên cứu bí mật, đoàn xe chúng tôi bị phục kích có chuẩn bị từ trước.
Trong hỗn loạn, tôi bị một lực mạnh kéo ra ngoài, sau gáy tê dại, mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong thùng xe tải chòng chành, tay chân bị trói, trước mắt là bóng tối đặc quánh, giơ tay không thấy ngón.
Ngoài tiếng xóc nảy của xe, chẳng còn âm thanh nào khác.
Không khí ngột ngạt khiến tôi dần cảm thấy chóng mặt.
Tim tôi trĩu xuống tận đáy.
Đúng lúc ấy, bên tai vang lên tiếng điện lưu cực khẽ — bộ đàm siêu nhỏ tôi luôn mang trong tai vẫn hoạt động!
Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của viện khoa học, không chỉ khó bị phát hiện bằng mắt thường mà còn tránh được mọi loại thiết bị dò.
Giọng Cố Dạ Bạch đầy lo lắng vang lên: “An Nhiên! Nghe được không? Báo cáo tình hình!”
Miệng tôi bị dán băng dính, chỉ phát ra được những tiếng “ưm ưm” mơ hồ.
Cố Dạ Bạch lập tức hiểu, giọng dồn dập chỉ đạo: “Nghe này! Cố gắng cảm nhận xung quanh, hướng xe đi, tiếng động, mùi khí… bất kỳ chi tiết nào cũng được!”
Tôi nỗ lực tập trung tinh thần, nhưng thông tin thu được rất ít.
Đột nhiên, Cố Dạ Bạch nhớ tới khả năng của tôi, liền hỏi câu mấu chốt: “An Nhiên! Nói cho tôi biết, cách thoát thân nhanh nhất, hiệu quả nhất của cô bây giờ là gì?”
“Chân tướng hệ thống” trong cơ thể tôi lập tức bị kích hoạt!
Dù miệng bị bịt kín, cổ họng tôi vẫn phát ra từng âm tiết mơ hồ: “Xe… bình xăng… chưa khóa… dùng lửa… buộc dừng…”
Cố Dạ Bạch lập tức hạ lệnh ở đầu dây bên kia: “Bình xăng xe mục tiêu chưa khóa! Tìm cơ hội châm lửa, buộc nó dừng lại!”
Bên ngoài vang lên tiếng truy đuổi, phanh gấp dồn dập!
Ngay sau đó, chiếc xe tải tôi đang ở bị ép dừng lại mạnh bạo, quán tính lớn khiến tôi đập mạnh vào vách thùng xe.
Đầu óc choáng váng ong ong.
Tiếng súng, tiếng va chạm kịch liệt vang lên dồn dập bên ngoài.
Không lâu sau, cửa thùng xe bị giật tung, luồng không khí tươi mát ùa vào.
Tôi thấy gương mặt điển trai của Cố Dạ Bạch lộ rõ vẻ hoảng loạn chưa từng có, anh nhào đến ôm chặt lấy tôi, vòng tay siết đến mức nghẹt thở.
“Làm tôi sợ chết khiếp, em không sao chứ?” Giọng anh run run, khó mà che giấu.