Chương 1 - Hệ Thống Nói Thật Và Những Bí Mật Của Hào Môn
Ngay trước kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi bất ngờ bị ràng buộc với một hệ thống chỉ cho phép nói thật. Cùng lúc đó, cha mẹ ruột thuộc hào môn liền đến đón tôi từ vùng quê trở về.
Thiên kim giả – Hạ Sơ Sơ vừa khóc vừa nói đầy đáng thương:
“Chị gái đã về rồi, vậy… em có phải nên rời đi không?”
Miệng tôi không kịp khép lại:
“Đừng đi chứ, chạy đi luôn đi.”
Cha mẹ nổi giận quát:
“Có tin là chúng tao lại vứt mày ra ngoài nữa không?”
Tôi buột miệng bật ra:
“Ơ, lại có chuyện tốt vậy cơ à? Vậy thì tạm biệt nhé, chị đây không hầu nữa đâu.”
Thế là tôi quyết định… tự nguyện hiến thân cho Tổ quốc.
Cảnh sát nhìn tôi đầy nghi ngờ, chỉ vào ba bức ảnh, lạnh giọng hỏi:
“Gần đây thành phố xảy ra một vụ giết người hàng loạt, trong ba người này, ai là hung thủ?”
Tôi chỉ thẳng ra một đáp án khiến tất cả sững sờ không nói nên lời.
Người đối diện choáng váng, còn tôi lại bật cười.
1
Từ sau khi bị hệ thống nói thật bám dính, tôi liền sống theo nguyên tắc có thể không nói thì tuyệt đối không mở miệng. Không còn cách nào khác, cái miệng này nó… có suy nghĩ riêng của nó.
Vậy mà Hạ Sơ Sơ – thiên kim giả – lại cứ cố khóc thút thít hỏi tôi:
“Chị gái đã trở về, vậy em có phải nên rời đi không?”
Miệng tôi bật ra ngay lập tức:
“Đừng đi chứ, chạy đi luôn đi.”
Hạ Sơ Sơ ngơ ra vài giây, rồi bật khóc to hơn.
Ba tức giận quát:
“Cút ngay lên lầu!”
Tôi lập tức lăn đi, vừa chạy vừa tự nhủ: “Thành thật là đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa…”
Về đến căn phòng ngủ sang trọng chẳng kém gì phòng tổng thống, tôi khóa trái cửa, thở dài một hơi.
Cái hệ thống chết tiệt này, đúng là phòng không nổi.
Tới giờ ăn tối.
Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, bàn ăn dài bày đầy bát đĩa sang chảnh, ánh lên vẻ hào môn.
Hạ Sơ Sơ ngồi cạnh mẹ , mắt đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Tôi lặng lẽ kéo chiếc ghế ở xa nhất ngồi xuống, cố biến mình thành một cái bóng nền mờ nhạt.
“Mạn Nhiên, ăn nhiều chút nhé, con gầy quá.” Mẹ dịu giọng, ra hiệu cho người giúp việc gắp thức ăn cho tôi.
Tôi gật đầu, mũi “hừm” một tiếng thay cho lời đáp.
Hạ Sơ Sơ gắp một miếng cá, giọng ngọt lịm:
“Chị à, món cá hấp này là món tủ của đầu bếp Trương, chị thử xem có ngon không?”
Không!
Tôi nhìn chằm chằm miếng cá kia, trong đầu chuông báo động inh ỏi.
Không phải chứ bà chị, chị có thể nói câu trần thuật, cảm thán hay liệt kê cũng được, sao cứ phải hỏi câu nghi vấn cơ chứ?!
Tôi rất muốn nói “Cảm ơn”, nhưng miệng lại không khống chế được:
“Ồ, cá này rã đông lúc ba giờ chiều hôm qua sau đó để ngoài nhiệt độ phòng hơn bốn tiếng mới đem hấp, không còn tươi nữa đâu. Em ăn đi.”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Đũa của Hạ Sơ Sơ khựng lại giữa không trung, mặt khi đỏ khi trắng.
Mẹ “chát” một tiếng đặt đũa xuống, gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng lập tức phủ đầy sương lạnh:
“Hạ Mạn Nhiên! Con cố tình phá không khí gia đình có phải không?”
Tôi muốn bịt miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được:
“Cô ta là thiên kim giả, cứ cố tình gây sự với con như vậy, mẹ không nhìn ra à?”
Toang rồi.
Tôi thầm thắp cho mình một nén nhang.
Từ khi tôi trở về, người nhà họ Hạ không hề nhắc đến chuyện Hạ Sơ Sơ sẽ rời đi, đồ ăn quần áo của cô ta vẫn y nguyên, rõ ràng là… muốn giữ lại.
Ba trừng mắt nhìn tôi:
“Ăn cơm!”
Bữa cơm đó, tôi ăn trong tiếng nức nở rấm rứt của Hạ Sơ Sơ và ánh mắt lạnh như băng của cha mẹ .
Tôi ăn cực nhanh, ăn xong liền đứng dậy:
“Con ăn xong rồi, mọi người cứ tiếp tục.”
Rồi quay người bỏ chạy như lửa cháy chân.
Sau lưng truyền đến tiếng mẹ dỗ dành:
“Đừng để ý đến nó, con bé lớn lên ở nông thôn, không biết lễ nghĩa…”
2
Sáng hôm sau, tôi bị nhét vào một trường quý tộc nổi tiếng nhất thành phố, còn bị xếp học chung lớp với Hạ Sơ Sơ.
Không cần đoán cũng biết, đây chắc chắn là trò của cô ta.
Nói là để tôi được tiếp cận nền giáo dục tốt nhất, nhưng thực chất là muốn đặt tôi bên cạnh để so sánh, rồi đè bẹp tôi bằng ánh hào quang giả tạo của cô ta.
Tôi mặc đồng phục hàng hiệu mới tinh, nhưng cả người cứng đơ, bị giáo viên chủ nhiệm dẫn vào lớp.
Bên dưới là tiếng xì xào rì rầm, ánh mắt đủ loại: có tò mò, có săm soi, phần nhiều là khinh thường.
Hạ Sơ Sơ ngồi ở hàng đầu, nhìn tôi bằng một nụ cười dịu dàng đến hoàn hảo.
Tôi lặng lẽ đi tới chỗ trống cuối lớp, tiếp tục tuân thủ chính sách “có thể không nói thì tuyệt đối đừng nói”.
Có thể ra hiệu thì tuyệt đối không lên tiếng, có thể gật lắc thì tuyệt đối không mở lời.
Cho đến tiết Toán.
Chắc là nhà họ Hạ có dặn trước, nên thầy giáo đặc biệt “quan tâm” tôi.
“Hạ Mạn Nhiên, em thử làm bài này xem nào.”