Chương 6 - Hệ Thống Hiệu Ứng Nhân Đôi
12
Lư Khuê dẫn tôi đến một viện phúc lợi.
Cô ấy đưa bảng điểm của mình cho một cụ ông tóc bạc phơ:
“Báo cáo lão đại! Cháu Lư Khuê đây, đỗ điểm chuẩn đại học rồi ạ!”
Cụ ông sửng sốt, im lặng một lúc.
Cầm lấy điện thoại, chăm chú nhìn kỹ, cuối cùng khóe miệng mới nở một nụ cười mãn nguyện:
“Tốt, tốt, tốt! Tiểu Lư Khuê đúng là còn ‘hoang dã’ hơn cả Lư Hạo Dã!”
Nhưng chưa trò chuyện được bao lâu, ông lại ho sặc sụa.
Hộ lý vội đỡ ông về phòng nghỉ ngơi.
Trong số những người bị bác tôi lừa dưới danh nghĩa “chơi chứng khoán” để huy động vốn,
có cả vị viện trưởng già của viện phúc lợi này.
“Bố tớ là trẻ mồ côi, hồi nhỏ nghịch lắm.
Viện trưởng già nói đã thích lăn lộn xã hội thì thôi cứ gọi ông là ‘lão đại’ luôn.
Cả đời ông chẳng có bao nhiêu tiền, tin lời người ta đầu tư, nghĩ kiếm được chút để hỗ trợ viện, kết quả mất sạch.”
Khi đó, tôi và Lư Khuê đang ngồi trên xích đu ở sân nhỏ của viện.
Nghe xong, lòng tôi khá rối bời.
Bố của Lư Khuê và viện trưởng già rõ ràng không có quan hệ máu mủ,
thế mà ông ấy vẫn sẵn sàng dẫn người đến tận nơi đòi lại công bằng cho viện trưởng.
Còn bố tôi và bác trai rõ ràng đều là con của ông bà nội,
vậy mà ông bà lại thiên vị bác trai hết mực.
Nhà bác trai vốn đã tham lam —
nhờ hiệu ứng nhân đôi, chẳng cần làm gì cũng có thể hưởng gấp đôi tài sản nhà tôi.
Vậy mà bác vẫn thấy chưa đủ, còn muốn nhiều hơn nữa.
Ngày trước, vì khoe khoang trong nhóm chứng khoán rằng mình mua gì cũng thắng,
bác tôi bị một công ty tài chính để ý, tìm đến “đóng gói” thành một “đại sư chứng khoán” đời mới.
Sống quá lâu trong chế độ gian lận,
bác thật sự quên mất mình nặng mấy cân.
Được người ta tô vẽ thành “đại sư”, bác liền tin là thật.
Bắt đầu mở lớp dạy,
còn lập cả tài khoản mạng xã hội.
Giờ thì, bác trai và bác gái đã phải ngồi trong “phòng nhỏ” của công an.
Dù nói là bị hiệu ứng nhân đôi ảnh hưởng,
nhưng chẳng phải cũng là tự làm tự chịu sao?
“La Kỳ!”
Lư Khuê vui mừng nhảy xuống khỏi xích đu:
“Bố tớ tìm được cái ông cung ứng mất tích cho bố cậu rồi!”
Bố của Lư Khuê – Lư Hạo Dã – thật ra là một người rất nghĩa khí và nhiệt tình.
Ông có một công ty bảo an,
công việc hằng ngày cũng nhận các vụ tìm người mất tích.
Vì tôi đã giúp Lư Khuê thi đỗ điểm chuẩn đại học,
nên Lư Hạo Dã chẳng những không trách móc nhà tôi,
mà còn bỏ qua hiềm khích, ra tay giúp bố tôi tìm ông cung ứng kia.
Thì ra, ông cung ứng không phải ôm tiền bỏ trốn,
mà là đi cứu một đứa trẻ bị rơi xuống nước,
rồi bị dòng nước cuốn đến một ngôi làng tận sâu trong núi ở hạ lưu.
Lư Khuê hớn hở giơ điện thoại cho tôi xem ảnh bố cô gửi.
Trong ảnh, Lư Hạo Dã và bố tôi đang kẹp chặt lấy một “ông Tarzan” phiên bản đời thực —
ông cung ứng râu ria xồm xoàm, tóc bết lại từng chùm, trông khổ sở hết mức.
“Nơi đó còn chẳng có sóng điện thoại, dân làng toàn nói tiếng địa phương. Họ sống tự cung tự cấp, có khi mấy năm chẳng ra khỏi núi.
May mà bố tớ quen vài blogger chuyên leo núi thám hiểm, chứ bình thường chắc cũng không vào được đâu.
La Kỳ, tìm được ông cung ứng rồi, vụ kiện của bố cậu chắc thắng lớn nhỉ?”
Tôi hào hứng gật đầu lia lịa.
Vừa định nhắn tin cho bố, thì thấy tin nhắn của bà nội:
【Phí La Kỳ, con mau bảo bố mẹ con, năm nay đừng vào đại học, học lại một năm đi!】
【Con còn trẻ, tiềm năng lớn, năm nay chỉ được 480 điểm, nếu học lại biết đâu sang năm thi tốt hơn?】
Thi lại mà điểm còn tệ hơn năm trước thì đầy ra đấy.
Bà nội rõ ràng vẫn muốn biến tôi thành bậc thang cho Phí Thành Tài bước lên!
Đọc hai tin nhắn đó,
tôi chợt nhận ra — chỉ cần hiệu ứng nhân đôi còn tồn tại,
thì dù bố tôi có thắng kiện,
nhà bác tôi cũng sẽ vì thế mà thoát nạn,
rồi lại sống sung sướng như trước, chẳng cần bỏ công sức gì.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu,
tôi lập tức gõ mấy dòng “đại nghịch bất đạo”:
“Không đời nào!”
“Các người coi thường chúng tôi, nhưng lúc nào cũng muốn moi lợi từ chúng tôi!”
“Sau này chúng tôi sẽ không để các người sai khiến nữa!”
Gửi tin nhắn xong, tôi thẳng tay chặn liên lạc của ông bà nội và cả anh họ.
13
Đúng như tôi dự đoán,
vài ngày sau, nghe tin bố tôi đã về, ông bà nội quả nhiên dẫn Phí Thành Tài xông vào nhà tôi gây ầm ĩ.
“Hôm nay con phải cho mẹ một câu trả lời dứt khoát, rốt cuộc có cứu anh con ra hay không!”
Bà nội lắc đầu lắc cổ, gào to.
Bố tôi mệt mỏi giải thích:
“Mẹ, con vẫn còn vụ kiện hơn mười triệu chưa xử xong đây.
Vụ lừa đảo mấy chục tỷ như thế, anh con cũng dám nhúng tay, con làm sao cứu nổi?”
Ông nội lại đẩy anh họ ra phía trước:
“Đây là cháu đích tôn của con, con phải lo chứ!”
Anh họ thì bày ra bộ mặt của một tù binh bị sỉ nhục, ngay cả nhìn thẳng bố tôi cũng không buồn.
Bố tôi phẩy tay:
“Học lại khó lắm sao?”
Ông nội:
“Con không biết chuyện xảy ra trong phòng thi à? Ở lại học trong tỉnh thì trường nào nó chẳng bị bắt nạt, sao con không giúp tìm trường ngoài tỉnh?”
Bố tôi như nghe thấy chuyện cười:
“Cái thân hình đó mà sợ bị bắt nạt à?
Hồi nhỏ nó tổ chức đám con trai bắt nạt La Kỳ, sao giờ lại quên?
Không sợ để con bắt nạt lại à?”
Anh họ đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt giận dữ nhìn bố tôi:
“Chú là chú hai của tôi, chú phải lo cho tôi, cùng lắm tôi giúp chú nối dõi tông đường là được chứ gì!”
Bố tôi, trong cơn cực kỳ cạn lời, lại bật cười:
“Ở với ông bà lâu quá, đầu óc còn ở thời nhà Thanh à? Tôi đã có La Kỳ, cần gì cậu?
La Kỳ là con gái, là học kém, bố mẹ các người không thích, tôi không thể thay đổi suy nghĩ đó.
Nhưng con bé chưa bao giờ khiến tôi thất vọng. Kỳ thi đại học này, nó khiến tôi nở mày nở mặt, vụ kiện lần này cũng nhờ mối quan hệ của nó mà tôi mới tìm được nhân chứng quan trọng.”
Nghe vậy, ông bà nội hờ hững đảo mắt một vòng, không chút để tâm.
Bố tôi tiếp tục mắng:
“Còn cậu thì sao, Phí Thành Tài? Bố mẹ cậu gặp chuyện, ngoài việc trốn ở nhà ông bà, cậu đã làm được gì? Thi đại học được từng ấy điểm, cậu không đủ bản lĩnh học lại để thi cho đàng hoàng à?”
Anh họ bật dậy, tay siết chặt nắm đấm,
thân hình lập tức che lấp cả bố tôi.
Nhưng bố tôi thì đã chẳng còn bận tâm nữa.
“Đánh đi! Tao đảm bảo mày được vào tù gặp bố mẹ mày luôn!”
Phí Thành Tài khựng lại, không dám.
Vì có hiệu ứng nhân đôi, nếu bố tôi bị thương thì bác trai chỉ càng thêm tệ hại.
Giờ hắn chẳng có tiền, chẳng có bố mẹ bên cạnh, đâu dại gì tự đẩy mình vào chỗ chết.
Ngược lại, ông bà nội chỉ ngồi đó, không nói gì cũng chẳng ngăn cản,
ánh mắt còn lóe lên vẻ hứng thú chờ đợi —
như thể chỉ muốn nhìn Phí Thành Tài đánh bố tôi để “hả giận” thay họ!
Bố tôi dứt khoát đuổi khách:
“Tất cả cút ra ngoài cho tôi!”
Lúc ra cửa, ánh mắt Phí Thành Tài đầy thứ hận thù ngu ngốc và mù quáng.
Thật khiến người ta cạn lời —
vì tôi học dở mà hắn hưởng halo “con nhà người ta” suốt hơn mười năm, chiếm đủ lợi lộc,
giờ còn oán hận cái gì?
À mà… cũng đúng.
Người thích ăn xiên thịt cừu thì làm gì hiểu được cảm giác của xiên thịt cừu.
Lần này, tôi quyết định sẽ lợi dụng hắn để giành lại quyền chủ động.
Tôi nhắn WeChat cho hắn:
【Phí Thành Tài, giờ mày xem ai mới là cái số bét bảng?】
Hắn tức điên, gửi ngay tin nhắn thoại gào lên:
【Phí La Kỳ, tao giết mày!】
Tôi tiếp tục khiêu khích:
【Mày tưởng không ai biết bố mẹ mày đã “liên kết” với nhà tao sao?
Bố tao dính kiện tụng, thì bố mày vào tù.
Tao đỗ đại học, còn mày ngay cả trường cao đẳng tệ nhất cũng không có tiền học.
Mày còn dám đắc tội tao? Tao chuẩn bị uống thuốc giảm cân đây, đợi mà xem mày lại lên hot search lần nữa!】
Đặt điện thoại xuống, tôi uống một ly đầy trà giảm cân.
Hiệu quả lập tức phát tác.
Cùng lúc đó, trong khu dân cư vang lên tiếng gào thảm như heo bị chọc tiết:
“A! Cứu tôi! Tránh ra mau!”
Rồi là hàng loạt tiếng la thất thanh:
“A! Có thằng biến thái cởi quần kìa!”
“Thằng điên này phun…!”
“Ghê quá! Báo công an đi!”