Chương 3 - Hệ Thống Hiệu Ứng Nhân Đôi
6
Tôi cả đêm không ngủ.
Ngoài việc lấy điểm số các kỳ thi quan trọng trong ba năm cấp ba ra so sánh,
tôi còn lục cả thành tích hồi cấp hai, cấp một của anh họ, bất cứ thứ gì tìm được đều mang ra xem.
Mỗi một kỳ thi lớn quan trọng, điểm của anh họ luôn gấp đôi con mọt sách rớt hạng như tôi!
Các bài kiểm tra nhỏ khác cũng gần như gấp đôi.
Đến khi ngoài cửa sổ trời vừa hửng sáng, tôi đã choáng váng ngồi bệt xuống đất, xung quanh toàn sách vở, đề thi, giấy nháp đủ loại.
Tôi cũng không biết rốt cuộc có phải mình đã chứng minh được điều gì không.
Nhưng mọi thứ… đều nhân đôi.
Nhân đôi.
Double kill!
Chẳng phải là thấy ma hay sao!
Sáng sớm, bố mẹ chuẩn bị đi làm.
Nhìn thấy bộ dạng như ma của tôi thì giật mình.
Mẹ trừng mắt:
“La Kỳ, thi đại học xong rồi nhưng con cũng không thể buông thả bản thân như thế được!”
Bố tôi nén một hơi nói:
“Vốn cũng không hy vọng con đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhưng không thể thi xong là chơi bời quá đà.”
Tôi ủ rũ uống sữa đậu nành, thuận miệng thở dài:
“Có lẽ con thật sự là số khổ thôi.”
Mẹ lập tức sốt sắng:
“Xì! Số khổ cái gì? Toàn mấy lời mẹ chồng bịa đặt nguyền rủa con, sao con cũng tin!”
Bố tôi nghiêm giọng:
“La Kỳ, sao con có thể nói vậy?
Con là con gái, từ nhỏ thể chất yếu ớt, thành tích cũng bình thường, nhưng bố mẹ lúc nào trách con, lúc nào nghĩ con kém người?
Một khi con tự cho mình là kém, lấy đó làm cớ, sau này gặp chuyện sẽ dễ nản lòng! Những lời như thế không được phép nói nữa…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại bố tôi rung lên.
Màn hình hiện: Bà nội.
Bố tôi nhịn một lúc, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Tiểu Chính à! Chuyện lớn rồi! Thành Tài chơi game suốt một ngày một đêm, nó ngất xỉu rồi!”
Tiếng khóc của bà nội vang dội như muốn nổ tung màng nhĩ.
Không cần bật loa ngoài, tôi và mẹ vẫn nghe rõ mồn một như đang ở hiện trường.
Bố tôi cũng quát lại:
“Vậy sao mẹ lại để nó chơi suốt một ngày một đêm như thế!”
Bà nội tủi thân vô cùng:
“Mẹ… nó chịu nghe lời mẹ chắc?”
Bố tôi lại hỏi:
“Anh với chị dâu đâu?”
“Anh và chị dâu con từ hôm qua đã bắt đầu cãi nhau, sáng nay mới yên được một chút, họ… chắc sẽ qua thôi.”
Bố tôi bật cười mỉa:
“Sẽ thì sẽ, không sẽ thì thôi, ‘chắc sẽ qua là thế nào?
Hôm qua Phí Thành Tài còn mắng tôi như tát nước, giờ gọi cho tôi làm gì? Để bố mẹ ruột nó mà hầu!”
Nói xong, ông dập máy.
Mẹ tôi hừ lạnh:
“Tiêu chảy cũng thành tin lớn được, huống hồ chơi điên suốt một ngày một đêm!”
Rồi bà chỉ thẳng vào tôi:
“Cấm học theo!”
Trong đầu tôi toàn vang lên tiếng nhắc “Double kill, Double kill, Double kill” của trò chơi.
Tôi bị co thắt dạ dày = anh họ tiêu chảy dữ dội không ngừng.
Xe bố tôi bị quẹt ở bên hông = xe của bác trai bị hai xe khác tông liên hoàn.
Tôi thức trắng đêm = anh họ cũng thức trắng một ngày một đêm.
Bố mẹ tôi cãi nhau vì chuyện anh họ = bác trai và bác gái to tiếng ầm ĩ.
Chưa kể điểm số thảm hại của tôi, đối lập với điểm cao đến mức như gặp ma của anh họ!
Thật là những sự trùng hợp kỳ dị.
Một buff nhân đôi tinh vi đến khó tin!
Chẳng lẽ cuộc sống của từng người trong nhà tôi đều lấy gia đình bác trai làm bản mẫu, dù là phúc hay họa cũng sẽ bị “nhân đôi” sao?
Chẳng lẽ trên đời thật sự tồn tại một cơ chế gian lận nào đó mà gia đình bác tôi đang nắm giữ?
Sao có thể chứ!
7
Tiếp đó, tôi như bị ám ảnh, cứ muốn tiếp tục kiểm chứng khả năng tồn tại của “hiệu ứng nhân đôi” này.
Nhưng mẹ tôi thì đi công tác,
bố tôi cũng bận rộn công việc đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
Bác trai và bác gái thì bỗng dưng “thần long thấy đầu không thấy đuôi”,
không đi bệnh viện, thậm chí cửa hàng quần áo cũng đóng cửa.
Hai nhóm “đối chiếu” ban đầu, giờ chỉ còn tôi với anh họ—thế thì kiểm chứng được cái gì chứ?
Anh họ xuất viện rồi.
Vì vụ “tiêu chảy” quá rầm rộ trên mạng,
nên anh chuyển về quê sống với ông bà nội.
Tôi thì chẳng đời nào muốn đến nhà ông bà nội để chuốc ghét,
nên ở nhà lên mạng, tìm kiếm đủ loại thông tin về hiện tượng kỳ lạ này.
Tôi theo dõi một đống tài khoản khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, linh dị…
Xem đến mức sống lưng lạnh toát.
Anh họ ở quê cũng bồn chồn không yên,
cứ bảo thấy mình vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa phấn khích.
Tâm trạng lên xuống thất thường, tim đập thình thịch.
Bà nội tưởng là anh họ chưa khỏe hẳn,
nên lại đưa đi bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ nghe xong miêu tả thì khuyên bà nên tìm bác sĩ tâm lý cho anh họ.
Bà nội hừ một tiếng đầy khinh bỉ:
“Cháu ngoan của tôi sao có thể bị thần kinh được!”
Bác sĩ chỉ nói “tùy bà thôi”.
Bà nội hết cách, lại sợ phải gánh trách nhiệm, nên gọi điện cho bác trai và bác gái.
Bác trai bảo mình bận, không rảnh lo chuyện này, kêu bà tìm mẹ của đứa nhỏ.
Rồi còn hỏi bố tôi thế nào rồi?
Bác gái thì đang đi du lịch ở xa, chẳng may gãy chân, tự tìm người chăm sóc rồi nhập viện.
Sau khi xả giận với bà nội xong, bác lại hỏi bà tôi thế nào.
Bà nội chẳng hiểu mô tê gì, cũng ngại tìm bố mẹ tôi,
nên quay sang gọi thẳng cho tôi, giọng hối hả:
“La Kỳ, bố mẹ con đâu hết rồi? Sao gọi mãi không ai nghe máy vậy!”
Tôi nói vòng vo mấy câu rồi cúp máy.
Bố tôi thì công ty gặp sự cố,
ăn ngủ luôn tại đó, bận đến mức chẳng kịp trả lời tin nhắn của tôi.
Mẹ tôi thì lúc đi mua đặc sản trong chuyến công tác, chẳng may bị trật chân,
nhưng vẫn tiếp tục công việc ở nơi công tác, chờ chân đỡ mới về.
Đối chiếu lại tình hình của nhà tôi với nhà bác trai—
vẫn chỉ có thể nói là… trùng hợp mà thôi.
Vẫn chưa có bằng chứng xác thực.
Cho đến ngày tra điểm thi đại học.
Vốn dĩ tôi đã chẳng còn hy vọng gì với điểm số nữa.
Bố mẹ cũng đã chuẩn bị sẵn học phí để tôi học trường dân lập.
Kết quả là khi vừa tải lại trang web—
con số 480 điểm sáng chói lóa đến mù cả đôi mắt “nạp tiền suốt 18 năm” của tôi!
Ô hô hô hô!
Ông Trời đã mở mắt nhìn đến tôi rồi!
Tôi cảm ơn trời, cảm ơn đất, cũng cảm ơn chính bản thân mình!
Khi tôi đang vui đến mức chân tay múa loạn cả lên,
anh họ gọi đến bằng cuộc gọi thoại.
Tôi theo phản xạ bấm nhận.
Anh họ như phát điên gào lên:
“Phí La Kỳ! Mày không phải đồ bỏ đi à? Dựa vào cái gì mà mày thi được điểm cao như thế?”
Tôi lập tức tỉnh táo lại.
Khoan đã!
Phí Thành Tài lấy tư cách gì để mắng tôi?
“Mày bị thần kinh à?
Mày một đứa bình thường toàn bảy trăm mấy điểm, lại thấy tao thi tốt?
Hay là não mày cũng tiêu chảy rồi?”
Phí Thành Tài tức đến mức bật khóc:
“Tao đã hỏi thầy rồi, mày được 480 điểm!
Mày đã làm đồ bỏ đi suốt mười tám năm, tại sao lại có thể vượt sức như thế!
Mày đợi đấy, tao với mày chưa xong đâu! A a a a…”
Tôi tiếp tục chửi:
“Đồ thần kinh! 480 thì có gì mà điểm cao?
Mày ra đường hỏi thử xem, số điểm này có vào nổi 985 hay 211 của mày không?
Vậy mà mày còn mắng tao là đồ bỏ đi! Phí Thành Tài, tao với mày mới là chưa xong! Ồ ồ ồ…”
Mười tám năm trước, tôi thật sự không dám nói chuyện kiểu này với Phí Thành Tài.
Nhưng bây giờ, ngay cả thi đại học tôi cũng vượt sức, cảm giác mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
Cúp máy xong, tôi bỗng nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
Điểm thi đại học đâu có con số 960.
Vậy rốt cuộc Phí Thành Tài thi được bao nhiêu điểm?
8
Nghe nói, trước khi có kết quả thi,
ông nội tôi đang được một đám dân làng vây quanh, ra sức khoe khoang oang oang:
“Hơn bảy trăm điểm đấy! Đừng nói mấy đời trong làng này, ngay cả trên thành phố cũng chẳng có mấy ai.
Sau này, cháu ngoan Thành Tài của tôi nhất định sẽ là niềm tự hào của cả thành phố!
Đến lúc đó, trưởng thôn còn phải mở riêng gia phả cho nó!”
Có người hỏi đến bố mẹ tôi và tôi:
“Tiểu Chính à, vẫn thế thôi, nói là một trong những người sáng lập công ty, nhưng tiền kiếm được chẳng phải cũng chỉ như con trâu con ngựa làm thuê.
Con trai cả của tôi chỉ cần chơi một ván chứng khoán thôi đã gấp đôi lương khổ cực của nó rồi.
Sinh ra đứa con gái, đầu óc cũng chẳng sáng sủa, điểm số chỉ đủ vào cao đẳng. Mất mặt!”
Bà nội thì trong đám mấy bà cô bà dì, nghểnh cổ, hất cằm, khoe cái uy phong của “bà nội trạng nguyên sắp ra lò”:
“Con trai cả và con dâu tôi là người làm việc lớn, bận đến mức không về được.
Thằng cháu đích tôn này là do tôi một tay nuôi lớn, bố mẹ nó chẳng cần lo, mà vẫn hơn bảy trăm điểm.
Ba lần thi thử đều đạt thế này, Thành Tài chắc chắn sẽ là người đầu tiên trong làng đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại!”
Trước cửa ủy ban thôn, trưởng thôn cùng các bậc trưởng lão có tiếng trong làng đều ngóng cổ chờ đợi bông hoa trạng nguyên rơi xuống ngay tại thôn mình.
Mấy thí sinh khác trong làng, bình thường điểm thi chẳng bao giờ được bảy trăm như Phí Thành Tài,
nên đứng cạnh cậu ta, tự dưng thấy mình kém hẳn một bậc.