Chương 1 - Hệ Thống Hiệu Ứng Nhân Đôi
Nhà tôi bị ràng buộc với nhà bác cả bằng một cái “hệ thống hiệu ứng nhân đôi”.
Bố tôi lương một vạn,
tài khoản chứng khoán của bác cả liền tự nhiên tăng thêm hai vạn!
Mẹ tôi đi viện thẩm mỹ làm một lần chăm sóc da mặt,
thì khuôn mặt thô ráp của bác gái cả cũng vô cớ trở nên trắng trẻo gấp đôi.
Nhà tôi dành dụm rất lâu mới dọn vào được căn hộ rộng rãi sáng sủa,
nhà bác cả lập tức chuyển vào căn nhà liền kề sang trọng trong cùng khu.
Cho đến kỳ thi đại học, làm xong môn cuối cùng, tôi vô tình uống phải nước bị bỏ thêm thứ gì đó.
Khi tôi cố gắng chịu đựng cơn đau dạ dày để viết xong bài thi,
tưởng phen này tiêu đời rồi,
thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, nhân viên cấp cứu lại hốt hoảng khiêng thằng anh họ từ phòng thi khác ra ngoài — nó tiểu tiện lẫn đại tiện mất kiểm soát ngay tại chỗ.
1
Bước ra khỏi phòng thi, tôi lập tức bị bố mẹ đưa thẳng đến bệnh viện.
Bố mẹ nghĩ mãi không hiểu nổi —
thành tích của tôi vốn tệ hại, nên tâm lý đi thi lúc nào cũng vững vàng,
sao lại căng thẳng đến mức co thắt dạ dày?
So với tôi, tình cảnh của anh họ còn thảm hơn.
Vì vụ phát bệnh quá mức rầm rộ,
bệnh viện trọng điểm của thành phố phải mời chuyên gia hội chẩn,
kiểm tra nó tới lui như đang thử nghiệm sản phẩm.
Kết quả vẫn chẳng tìm ra nguyên nhân cơ thể nào khiến thí sinh vừa “xả bãi” vừa “bắn súng máy” như thế.
Cuối cùng, các chuyên gia thống nhất kết luận:
chắc chắn là do áp lực tâm lý khi thi đại học quá lớn mới dẫn tới tình trạng mất kiểm soát như vậy!
Ông bà nội khóc lóc ầm ĩ trong bệnh viện:
“Cháu trai vàng ngọc của bà ơi, bảo bối ngoan của bà ơi, khổ thân lắm rồi!
Thành Tài nhà ta xưa nay học hành chẳng bao giờ cần ai lo, là mầm non của Thanh Hoa – Bắc Đại,
hóa ra tâm lý lại áp lực đến mức này!”
Tôi đi ngang qua cửa phòng cấp cứu đang bật đèn đỏ, nghe tiếng khóc than thảm thiết của ông bà,
người không biết còn tưởng anh họ chết rồi.
Bố mẹ tôi liếc nhau,
đang do dự có nên bước lên không,
thì bà nội vừa thấy tôi đã như gà mái mắt đỏ lao tới:
“Con sao chổi, đến bệnh viện làm gì? Thấy anh họ bệnh rồi định tới xem cười hả?”
Trong lòng tôi thầm nghĩ:
Thì ra bà cũng cảm thấy chuyện này giống trò cười à.
Mẹ tôi lạnh mặt kéo tôi ra sau lưng bảo vệ,
bố tôi bước lên giữ chặt bà nội:
“Mẹ, mẹ làm gì thế? La Kỳ cũng bệnh, vừa từ khoa khác ra.”
Bà nội chẳng hề xót thương, ngược lại còn lườm tôi một vòng đầy oán hận.
“Con bé đó cũng bệnh à?
Chắc chắn là nó mang xui xẻo đến cho Thành Tài.
Nó chính là cố ý không muốn để Thành Tài vào Thanh Hoa – Bắc Đại!”
Mẹ tôi nghe vậy thì không chịu nổi nữa:
“Con gái tôi bệnh thì gọi là xui, còn cháu trai quý của bà bệnh thì lại không xui chắc?
Phí Thành Tài ở phòng thi tiêu chảy trước bao nhiêu người, phun tung tóe lên cả đống bài thi của thí sinh khác cùng phòng, đó mới thật sự là xui tận mắt!
Bà cứ việc phun miệng bậy bạ, xem nghiệp báo có đổ hết vào cái mông quý hóa của cháu trai bà hay không!”
Bà nội trợn tròn mắt, như bị điện giật,
miệng đang há để mắng cũng không dám mắng nữa.
Mẹ tôi thấy vậy thì mỉm cười đầy ý vị:
“Con cháu gặp nạn, chắc chắn là do trưởng bối tạo nghiệp!
Bà cứ tiếp tục rủa tiếp đi, con gái tôi mạng cứng lắm, chứ cái loại mong manh như cháu trai quý của bà thì làm sao chịu nổi nghiệp chướng của bà!”
Bà nội tức đến mức bốc khói bảy lỗ,
hai tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng ken két,
nhìn là biết trong bụng đang chửi thậm tệ.
Ông nội thấy chướng mắt, quát một tiếng:
“Đủ rồi chưa?!”
Lại trừng mắt với bố tôi:
“Anh cũng không biết nói một câu à?”
Bố tôi ấp úng đáp:
“Bố, con vụng ăn vụng nói, đều là theo bố thôi, bố vừa nãy cũng đâu có nói gì?”
Ông nội đỏ bừng cả mặt, hất mạnh tay:
“Cút hết đi cho tôi!”
2
Cả nhà tôi đành phải cuốn gói rời đi.
Khác ở chỗ, tôi và bố thì thở phào nhẹ nhõm, còn mẹ thì vui như mở hội.
Nói thật chứ, trước đây mẹ tôi vốn là người dịu dàng, đoan trang,
mà cái tài ăn nói sắc bén này là do kết hôn xong, đấu khẩu với bà nội suốt hơn chục năm trời mới luyện thành.
Lần này chặn được miệng bà nội một đòn, chắc mẹ tôi vui sướng tới tối mất.
Bao nhiêu năm nay, bố tôi vẫn luôn đứng về phía mẹ.
Nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi — bà nội quá quắt lắm.
Trọng nam khinh nữ đã đành, lại còn bảo tôi “mệnh xấu”!
Hơn mười năm trước, tôi và anh họ sinh cách nhau chưa tới một tiếng đồng hồ,
rõ ràng bát tự sinh thần chỉ lệch đúng một canh giờ,
vậy mà bà nội lại tin lời một thầy bói lang thang,
bảo rằng “đã sinh Dư sao còn sinh Lượng”,
chính vì tôi và anh họ ra đời gần cùng thời điểm nên mệnh khắc nhau.
Bà nội nghe xong thì như bắt được vàng,
nhất quyết đòi đuổi tôi đi thật xa.
Bố mẹ tôi tất nhiên không chịu.
Từ đó trở đi, mỗi khi thấy tôi là bà nội lại sầm mặt.
Bố mẹ tôi đều được học hành đàng hoàng,
tất nhiên không tin mấy chuyện mê tín phong kiến mà phân biệt đối xử với tôi.
Họ biết bà nội không ưa tôi,
nên từ nhỏ tôi đã sống ở nhà ngoại trên thành phố.
Tôi cứ tưởng, khi tôi và anh họ cách xa nhau,
bà nội không còn thấy mặt tôi nữa,
thì thời gian sẽ làm phai nhạt mấy lời vớ vẩn về “mệnh khắc”.
Tiếc rằng, nhà bác cả lại chẳng nghĩ vậy!
Từ khi tôi vào tiểu học, nhà bác cả cũng chuyển lên thành phố.
Nhà tôi mua được căn hộ lớn, bác cả liền mua biệt thự liền kề trong cùng khu.
Trường học cũng xếp chúng tôi cùng trường, chỉ khác lớp.
Thậm chí cửa hàng quần áo của bác gái còn mở ngay đối diện cổng cơ quan của mẹ tôi.
Đúng kiểu ngẩng đầu cúi đầu là gặp!
Chẳng phải sao, nhà tôi vừa rời bệnh viện,
chưa được bao lâu thì điện thoại của bác cả đã réo lên như chuông gọi hồn.
Bố tôi lái xe, mẹ tôi nghe máy.
Mẹ cầm điện thoại ra xa mới bấm nghe.
Tiếng bác cả tức giận đến phát run vang lên:
“Tiểu Chính! Mày vừa rồi lái xe có xảy ra chuyện gì không?”
Bố tôi liếc cái điện thoại với vẻ chán ghét:
“Không! Tôi lái bình thường, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Bác cả lại hỏi: “Tôi nghe nói, La Kỳ cũng bị bệnh à? Thật không?”
Mẹ tôi trợn trắng mắt:
“Anh cả, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“Ê ê ê…”
Mẹ tôi dập máy, tiện tay bật luôn chế độ im lặng:
“Có đào vàng cũng không đào ra được loại vàng thần thánh này!
Mấy năm trước anh cả mày còn quan tâm nhà mình,
giờ cũng học theo mẹ chồng mày, hễ con trai ông ta xảy ra chuyện gì là lại đổ cho La Kỳ gây ra.”
Bố tôi nhàn nhạt nói:
“Anh cả cũng đâu nói vậy… Thôi bỏ đi, hai đứa trẻ thi đại học mà gặp chuyện ngoài ý muốn thế này, mình đừng nhắc nữa.”
Mẹ tôi từ ghế phụ quay lại nhìn tôi, an ủi:
“La Kỳ, mình cố hết sức là được rồi, đừng tạo áp lực cho bản thân.”
Tôi nhìn tin nhắn vội vàng bác cả vừa gửi qua WeChat, khẽ nhíu mày:
【La Kỳ, bố cháu lái xe thật sự không sao chứ?】
Bác cả sao lại lo lắng chuyện bố tôi lái xe như vậy?
Đến bãi đỗ xe trong khu, mẹ tôi vừa xuống mới phát hiện
một bên hông sau xe chẳng biết từ khi nào đã tróc mất một mảng sơn.
Bố tôi lấy ra một cái sticker mèo Tom dán lên chỗ tróc:
“Công ty đang kẹt tiền, tạm vậy đi, chứ sửa lại cũng tốn một khoản.”
Tối hôm đó, tôi vô tình lướt thấy bài đăng WeChat Moments của bạn học Lư Khuê, lúc chiều vừa ra ngoại thành du lịch:
【Hôm nay xui quá!
【Ở phòng thi thì gặp ‘vũ khí sinh học’, vừa ra khỏi thành phố lại dính thêm vụ tông xe.
【Chuyến đi tiếp theo, xin ông trời đối xử tốt với tôi hơn chút.】
Hình đính kèm là vụ ba xe tông liên hoàn trên cầu vượt,
chiếc đầu tiên bị móp nát phần đuôi.
Ở một góc bức ảnh, chính là bác cả tôi đang tức giận giơ điện thoại.
Sao mà trùng hợp đến thế nhỉ?
3
Tối hôm đó, khi đài truyền hình đưa tin về kỳ thi đại học, họ cắt một đoạn video giám sát mờ mờ.
Chỉ thấy anh họ tôi đang ngồi thì bỗng dưng vung tay hét lớn:
“Tôi chịu hết nổi rồi!”
Vừa bước ra khỏi chỗ, quần đã tuột xuống.
Mấy thí sinh ngồi gần đó lập tức “lãnh đạn”.
Trên bài thi bị bắn đầy thứ bẩn thỉu kinh khủng.
Đài truyền hình còn chu đáo làm mờ quá trình “phun” từ mông của anh họ.
Nhà tôi đã lâu không mở TV,
lần này là do bố tôi nhận được điện thoại nhắc của một người quen,
chuyển kênh mới tận mắt chứng kiến cảnh đó.
Người quen trong điện thoại còn cười khẽ:
“Đài truyền hình cũng lạ thật, làm mờ ở mông làm gì, phải làm mờ ở mặt chứ!”
Bố tôi lúng túng, chẳng biết đáp thế nào.
Dù video có mờ cỡ nào thì người quen vẫn dễ dàng nhận ra anh họ tôi với thân hình “hùng dũng” đó —
cao mét tám chín, nặng hai tạ rưỡi.
Ngồi phịch xuống đất, càng cố vùng vẫy lại càng không đứng lên nổi.
Mẹ tôi “í” một tiếng, liền đổi kênh.
Bố tôi bên kia cũng cúp điện thoại.
“Thành Tài sao lại thế này? Không biết điểm thi đại học có bị ảnh hưởng không?”
Mẹ tôi nhếch mép:
“Phí Thành Tài bị ảnh hưởng thì bà nội cũng sẽ mắng La Kỳ trước.
Cho dù nó thi tốt, bà cũng sẽ cười nhạo, rồi sau đó vẫn mắng La Kỳ.
Tôi vẫn nên lo cho La Kỳ trước thì hơn.”