Chương 9 - Hệ Thống Định Mệnh Của Chị Em
Nhìn gương mặt ướt nhẹp của Cố Gia Tuấn, tôi buông ra sáu chữ:
“Không phải là không sao đâu.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.
Tôi từng nghĩ, giữa chúng tôi đến đây là kết thúc. Với lòng tự tôn của Cố Gia Tuấn, hẳn cậu sẽ không bao giờ tìm tôi nữa.
Nhưng tôi đã quên mất, năm xưa cậu từng tình nguyện làm “chó liếm” của Phó Như Nguyệt, thì giờ cũng có thể làm “chó liếm” của tôi.
Cố Gia Tuấn không hề vì thế mà lùi bước, ngược lại còn liên tục nhắn tin, mong gặp tôi nói chuyện.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi đồng ý — vì tôi cũng có thứ cần trả lại cho cậu.
Chúng tôi hẹn ở quán cà phê gần trường.
Cố Gia Tuấn nhìn tôi thật lâu, mắt dần đỏ lên:
“Như Tinh, xin lỗi. Anh biết em chưa từng tha thứ cho anh.
Nhưng anh thật sự… thật sự thích em. Anh nghiêm túc đấy, xin em tin anh.”
Tôi nhìn bóng mình phản chiếu trong tấm kính.
Tóc dài buông vai, vóc dáng thon thả, quả thật là hình ảnh có thể khiến người ta say mê.
Giống như năm năm tuổi, lần đầu tiên gặp Cố Gia Tuấn, tôi mặc chiếc váy xòe bồng bềnh, là một cô bé đáng yêu khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng thích một người, chỉ thích cái vẻ đẹp hoàn hảo nhất của họ — là không đủ.
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Cố Gia Tuấn.
Cậu ngẩn ra, rồi mở hộp.
Bên trong là một chiếc nhẫn cỏ.
Thời gian quá lâu, cọng cỏ đã vàng úa, giòn nát. Vừa chạm vào, nó liền vỡ vụn.
Đôi mắt Cố Gia Tuấn đỏ bừng:
“Em… em vẫn giữ nó…”
Đó chính là “nhẫn đính hôn” mà năm năm tuổi cậu từng tết tặng tôi.
Khi ấy, cậu nói: “Đợi lớn, anh sẽ đổi thành nhẫn kim cương cho em.”
“Ừ, em luôn giữ nó.” Tôi mỉm cười nhẹ nhõm. “Hôm nay, em trả lại cho anh.”
Cố Gia Tuấn hốt hoảng, lắp bắp:
“Em vẫn giận chuyện ngày trước đúng không?
Thực ra lúc đó anh cũng chẳng hiểu mình sao lại như vậy… Giống như có một sức mạnh bí ẩn kéo anh rời xa em, khiến anh ghét em. Anh biết nói thế nghe kỳ cục, em sẽ không tin, nhưng đó là thật…”
“Tôi tin.” Tôi cắt ngang. “Cố Gia Tuấn, tôi tin anh nói thật.”
“Nếu chỉ là ghét tôi, tôi có thể tha thứ.”
Bởi tôi biết, ngay cả Hứa Tiểu Nhiễm và những người khác cũng từng bị hệ thống ảnh hưởng, khiến họ không ưa tôi.
Nhưng điều họ làm, chỉ là giữ khoảng cách, không muốn kết bạn.
Họ chưa bao giờ cố tình chà đạp hay sỉ nhục tôi.
“Anh có thể không thích một cô gái. Nhưng cách anh đối xử với người mình không thích, mới thể hiện nhân phẩm của anh.” Tôi khẽ nói.
Cổ họng Cố Gia Tuấn nghẹn lại.
Cậu nhớ rất rõ mình đã từng làm gì.
Tôi cũng nhớ.
Tôi không quên được lúc cậu dội cả lọ thuốc đỏ lên đầu tôi.
Không quên được khi cậu lớn tiếng đọc lá thư xin lỗi của tôi như một trò cười.
“Anh có quyền không yêu một người. Nhưng cách anh đối xử với người đó, mới cho thấy anh có phải là người tốt hay không.”
Gương mặt Cố Gia Tuấn thoáng chốc hiện đầy đau khổ. Cậu cuối cùng cũng hiểu, tất cả đã không thể vãn hồi.
Tôi đứng dậy, xoay người rời đi.
Để lại một mình Cố Gia Tuấn ngồi lặng lẽ trong quán cà phê, chìm trong tiếc nuối vô tận.
14
Sau đó, tôi tốt nghiệp đại học, ra nước ngoài học cao học, rồi trở về nước, tìm được một công việc rất tốt.
Trong công ty, các tiền bối thường gọi tôi là “cô gái liều mạng”, bởi tôi không chỉ làm việc chính chăm chỉ mà còn tận dụng thời gian ngoài giờ để làm thêm kênh tự truyền thông.
Khi đã có nhiều người theo dõi, tôi bắt đầu mở livestream, trò chuyện cùng mọi người.
Nhiều fan hâm mộ ngưỡng mộ tôi vì những gì tôi có — học vấn, ngoại hình, thu nhập. Tôi dường như có tất cả.
Tôi chỉ mỉm cười, nói với họ:
“Thật ra, tôi đã gửi hơn hai trăm bộ hồ sơ mới tìm được công việc hiện tại.
Để giữ được vóc dáng, tôi luôn tuân thủ kế hoạch làm việc, kiêng khem nghiêm ngặt trong ăn uống.
Tôi luôn tin rằng, thế giới này vốn công bằng. Mỗi món quà mà số phận ban cho đều được đánh đổi bằng một cái giá. Ta muốn điều gì, thì phải trả giá bằng công sức.
Có thể sẽ có sự may mắn bất ngờ, nhưng nếu không cố gắng, sự may mắn ấy rồi cũng sẽ bị ông trời lấy lại.
Vậy nên, hãy cùng nhau nỗ lực nhé. Tin rằng, nỗ lực sẽ chẳng bao giờ phụ lòng người.”
Kết thúc buổi phát sóng hôm ấy, lần đầu tiên tôi muốn trở về thăm nhà.
Những năm qua công việc kinh doanh của cha mẹ không thuận lợi, căn nhà lớn ngày xưa đã bán, giờ cả nhà bốn người chen chúc trong một căn phòng thuê.
Từ xa, tôi đã thấy một người đàn bà béo ú, nhếch nhác, ngồi phịch trước cửa nhà mà gào khóc.
Một gã đàn ông từ trong chạy ra, chắc là bạn trai cô ta, hai người giằng co, cãi vã. Người đàn ông giận dữ, còn người đàn bà thì ăn vạ, khóc lóc thảm thiết.
Tôi nhận ra ngay.
Người đàn bà ấy chính là chị gái tôi — Phó Như Nguyệt.
Lúc này, Phó Như Nguyệt đã chẳng còn chút dáng vẻ tốt đẹp nào.
Năm đó, chị thi trượt đại học, từ đó không bao giờ bước chân vào trường lớp, cũng chẳng chịu đi làm, cứ ru rú ở nhà.
Thỉnh thoảng, chị lại lên mạng trò chuyện, khoe khoang về “quá khứ hoa khôi” của mình. Có lẽ gã đàn ông kia cũng vì thế mà bị lừa, đến khi gặp mặt mới thất vọng ê chề, thế là mâu thuẫn triền miên.
Cha mẹ đứng cạnh, dường như đã quen với cảnh gà bay chó sủa này, cũng chẳng còn sức khuyên can, chỉ đứng đó thở dài thườn thượt.
“Nếu năm đó chúng ta chỉ sinh Như Tinh thì tốt rồi.”
“Ừ, đúng là số phận khổ thật.”
Nhiều năm trước, họ cũng từng nói những lời này — chỉ là đối tượng bị so sánh khi ấy chính là tôi. “Giá mà chỉ sinh Như Nguyệt thì tốt biết bao.”
Gia đình này chưa bao giờ cho tôi một chút tình thương.
Nhưng may mắn thay, giờ tôi đã thoát ra khỏi cái gốc rễ ấy, để bước vào một bầu trời rộng lớn hơn.
Một bà lão hàng xóm đi ngang, đứng bên cạnh tôi, lắc đầu thở dài:
“Nhà này, đúng là tạo nghiệp.”
Bà hoàn toàn không nhận ra tôi và người đàn bà béo khóc lóc kia là chị em song sinh.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng bừng tỉnh nhận ra — tôi và Phó Như Nguyệt đã hoàn toàn trở thành hai kẻ khác biệt.
Bước qua ranh giới định mệnh, cuối cùng tôi đã trở thành một phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.
Tôi khẽ mỉm cười với bà lão, rồi quay lưng rời đi, không còn bước vào căn nhà ấy nữa.
Trời lúc này đã tối hẳn.
Nhưng lòng tôi chưa bao giờ sáng tỏ đến thế.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời—
Vầng trăng đã bị mây che khuất.
Chỉ còn bầu trời đầy sao, lấp lánh huy hoàng.
[Hết]