Chương 4 - Hệ Thống Định Mệnh Của Chị Em
Cố Gia Tuấn mở cửa xe:
“Được rồi, xem như cô thắng, mau lên đi.”
Nếu lúc này Phó Như Nguyệt chịu bước lên xe, có lẽ mối quan hệ của hai người vẫn còn tiếp tục.
Nhưng cô chỉ xem sự thay đổi thái độ của Cố Gia Tuấn là nhờ hệ thống vẫn còn hiệu lực.
Vì thế, cô bật cười lạnh, tỏ ra kiêu ngạo:
“Cố Gia Tuấn, tôi biết nhà anh quyền thế, phụ nữ vây quanh không thiếu, nhưng tôi không giống họ. Đừng tưởng tôi dễ dàng thích anh như vậy.”
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.
Trên gương mặt vẫn là nụ cười chắc chắn chiến thắng.
Theo thường lệ, câu từ chối lạnh lùng ấy sẽ càng làm Cố Gia Tuấn thêm si mê.
Nhưng thực tế, nếu lúc đó cô chịu quay đầu lại, sẽ thấy vẻ mặt của Cố Gia Tuấn không hề có chút “cô đã thu hút được tôi”.
Ngược lại, gương mặt cậu tối sầm.
Ngồi vào ghế phụ, Cố Gia Tuấn bực bội lẩm bẩm với đàn em:
“Cô ta tưởng mình là ai chứ?”
6
Đáng tiếc, Phó Như Nguyệt đã đi xa, nên không nghe thấy câu nói đó.
Cô vẫn chìm đắm trong giấc mơ đẹp, tưởng rằng mọi việc đều thuận lợi.
Cho dù gần đây hệ thống rõ ràng đã tỏ ra qua loa, cô vẫn chẳng hề để tâm.
Cô vẫn không học hành, vẫn ăn uống thả cửa toàn đồ rác, vẫn ngồi nhìn tôi học đến tận khuya, vừa “nhẹ nhàng khích lệ”, vừa để lộ ra từ trong mắt nụ cười mỉa mai đầy ác ý.
Cô không hề nhận ra, có nhiều thứ đang lặng lẽ thay đổi.
Rất nhanh, kỳ thi lớn lần đầu tiên đến.
Ngay khoảnh khắc cầm đề thi, tôi nhìn những câu hỏi, chỉ thấy ngực mình như có dòng máu nóng đang chảy rực rỡ.
Tôi cảm nhận rõ ràng rằng mọi nỗ lực trước kia, vốn không hề uổng phí.
Những từ vựng tôi từng cắn răng học thuộc, những đề tôi từng miệt mài luyện tập, thật ra vẫn luôn nằm trong đầu.
Chỉ là vì hệ thống kìm hãm, khiến các điểm kiến thức như bị ngăn cách bởi những bức tường dày, không thể liên kết.
Còn lúc này, tất cả rào cản đều đã vỡ nát.
Mọi tri thức gắn kết thành một chỉnh thể.
Nhìn từng câu hỏi, tôi cảm thấy thân thuộc vô cùng —
Mỗi đêm dài miệt mài luyện đề, tôi đều đã đối mặt với chúng cả ngàn lần.
Giờ đây, chúng chỉ thay hình đổi dạng mà thôi, nhưng vốn đã là những người bạn cũ quen thân.
Cái gọi là “tích lũy lâu ngày rồi bùng nổ”, chính là như thế.
Tôi lần lượt làm từng câu một. Trong tầm mắt, ngay hàng ghế chéo phía trước, Phó Như Nguyệt cũng đang cắm cúi viết kín phiếu trả lời.
Mỗi lần làm bài, tốc độ của cô ta đều nhanh hơn người khác nhiều. Tôi từng nghĩ đó là vì cô thật sự thông minh, sau này mới biết — tất cả đều nhờ cái hệ thống ban cho may mắn.
Trắc nghiệm, cô ta khoanh bừa cũng đúng.
Tự luận, viết linh tinh vài chữ vẫn có điểm bước.
Có hệ thống “Càng bỏ mặc càng may mắn” chống lưng, dù có một nửa số câu chẳng biết làm, cuối cùng vẫn có thể lấy điểm cực cao.
Rõ ràng, Phó Như Nguyệt vẫn đang làm bài theo cách cũ.
Rất nhanh, chuông vang lên, nộp bài.
Ra khỏi phòng thi, cả đám tụ tập ngoài hành lang đối đáp đáp án.
Một vòng người vây quanh Phó Như Nguyệt:
“Học thần, câu 8 trắc nghiệm khó quá, cậu chọn C hay D thế?”
Phó Như Nguyệt nhàn nhạt đáp: “C.”
Nhóm chọn C liền reo hò, nhóm chọn D thì kêu trời.
Ai nấy đều tin tưởng tuyệt đối, vì đã là học thần bất bại thì đáp án hẳn là đúng.
Tôi đeo cặp, đứng một bên nhỏ giọng hỏi:
“Tại sao lại chọn C vậy?”
Phó Như Nguyệt khựng lại, nhìn tôi, chắc không hiểu tại sao một học rác như tôi lại dám hỏi khó.
Cô ta mất kiên nhẫn: “Nói thì mày cũng chẳng hiểu đâu.”
Bạn cô ta lập tức hùa theo:
“Đúng đó, phép tính phức tạp như vậy, cái đầu Phó Như Tinh mà hiểu nổi à?”
“Lo làm đúng mấy câu cơ bản đi, loại khó này vốn dĩ mày không có cửa lấy điểm.”
Tôi mím môi, trong lòng cười lạnh.
Đáp án chính xác tuyệt đối là D.
Phó Như Nguyệt căn bản chẳng biết, chỉ khoanh bừa rồi nghĩ như mọi lần, đáp gì cũng sẽ trúng.
Tôi nhìn gương mặt ngạo mạn và chắc mẩm của cô ta, trong lòng thấy thú vị, ngoài mặt thì chỉ thụt lùi một bước, ấp úng:
“Vậy à…”
Ngay lúc đó, có người đỡ tôi một cái.
Là lớp trưởng — Hứa Tiểu Nhiễm.
Cô ấy cũng học rất giỏi, từng có lần đồng hạng nhất với Phó Như Nguyệt. Giọng cô bình tĩnh, mang chút nghi hoặc:
“Như Nguyệt, mình tính ba lần đều ra D, cậu có thể giải thích tại sao lại chọn C không?”
Mấy bạn chọn D lập tức phấn chấn:
“Đúng đó, học thần giảng đi!”
“Dù chọn sai cũng muốn biết vì sao, chết cũng phải hiểu.”
Sắc mặt Phó Như Nguyệt lập tức tái nhợt.
Cô ta căn bản không thể giải thích — vốn chỉ thói quen chọn bừa C thôi.
Im lặng một lúc, cuối cùng cô lạnh nhạt mở miệng:
“Mình mệt rồi, đợi công bố đáp án thì xem giải thích hoặc hỏi thầy cô đi. Mình đâu có nghĩa vụ giải đáp.”
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi.
Trước đây, Phó Như Nguyệt cũng chẳng bao giờ nhiệt tình, vậy mà vẫn có nhân duyên rất tốt.
Nhưng lần này, Hứa Tiểu Nhiễm là người đầu tiên cau mày:
“Chỉ là hỏi thôi, dù giỏi đến đâu cũng đâu cần vô lễ như vậy.”