Chương 1 - Hệ Thống Cuối Cùng Chinh Phục Ba Nam Chính

Sau khi thất bại trong việc chinh phục ba nam chính, hệ thống quyết định sẽ xóa sổ tôi.

Đột nhiên, nó bị ép buộc phải nhường chỗ.

【Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống cấp cao 001, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ luôn duy trì ở mức 100%. Để giữ vững thành tích của tôi, xin hãy bắt đầu lại việc chinh phục ba mục tiêu thất bại trước đây.】

Tôi nghẹn ngào trong đau khổ: “…Tôi thật sự không còn sức để ‘liếm’ nữa rồi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.”

001 lạnh lùng cười: 【Liếm cái gì mà liếm? Ai không yêu em, tôi sẽ giết kẻ đó.】

Tôi: “?”

1

Thi thể tôi bị ném trên con đường núi lầy lội, tận mắt nhìn hung thú ăn sạch tôi chỉ còn lại bộ xương.

Khi tôi lơ lửng giữa không trung, đã bị dẫn trở về không gian thuần trắng.

Quả cầu ánh sáng màu xanh lắc đầu với tôi.

【Thật tiếc, ký chủ đã thất bại ba lần trong nhiệm vụ chinh phục. Theo quy tắc xuyên nhanh, với tư cách là hệ thống của cô, tôi có quyền xóa sổ cô.】

Tôi không phản bác.

Trong ba nhiệm vụ thất bại kia, tôi đã hoàn toàn đánh mất hy vọng.

Ba mục tiêu chinh phục, tên nào cũng khốn nạn, tôi còn phải hạ mình, vứt bỏ lòng tự trọng để làm trò cười, trở thành “chó liếm” vô dụng.

Nếu tôi không chịu, tôi sẽ bị hệ thống ép buộc điện giật hoặc cưỡng chế điều khiển cơ thể, cuối cùng chết không toàn thây.

Giờ nghe phán quyết của hệ thống, tôi nhận ra mình đã mệt mỏi rồi.

Thậm chí không còn chút khát vọng sống.

Tôi dứt khoát buông xuôi, nằm trên mặt đất tận hưởng những giây phút cuối cùng.

【Bắt đầu đếm ngược xóa sổ, 3——2——】

Chữ “1” còn chưa kịp nói xong, quả cầu ánh sáng màu xanh trước mắt tôi bỗng biến mất, thay vào đó là một quả cầu ánh sáng màu vàng to hơn hệ thống của tôi.

Nó rất lễ phép gật đầu chào tôi.

【Xin chào ký chủ số 739, tôi là hệ thống 001. Vì tỷ lệ thất bại của cô và hệ thống trước lên tới 100%, từ giờ tôi sẽ tiếp quản cô.】

Tôi ngồi bật dậy.

“Tiếp quản tôi làm gì? Tôi sắp bị xóa sổ rồi, đổi hệ thống cũng chẳng thay đổi được gì.”

001 lạnh nhạt đáp: 【Cô là trường hợp thất bại đặc biệt, cực kỳ hiếm gặp ở bộ phận xuyên nhanh của chúng tôi, nên tôi đã xin hủy lệnh xóa sổ cô, chuyển sang xóa sổ hệ thống của cô.】

Tôi run run môi: “Xóa sổ…”

Xóa sổ hay lắm!

Tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Nhưng tôi chợt nhớ ra, 001 tiếp quản tôi nghĩa là tôi vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ, tiếp tục làm “chó liếm” cho người ta, cảm giác tuyệt vọng ấy nhấn chìm luôn niềm vui khi nghe tin hệ thống cũ chết.

“Hay là anh giết tôi luôn đi.”

Tôi lại nằm xuống, giọng nói đầy ấm ức: “Tôi thật sự không muốn làm chó liếm nữa, chó liếm cuối cùng chẳng được gì cả.”

Không ngờ 001 kinh ngạc kêu lên:

【Hệ thống trước của cô làm nhiệm vụ như thế sao?!】

Tôi sững người: “Chứ còn sao nữa? Không nghe lời là bị nó điện giật, bị tấn công tinh thần, giờ tôi nhìn thấy đàn ông là muốn bị PTSD rồi.”

Nhớ lại những cay đắng trước đây, tôi không nhịn được mà bật khóc.

“Tôi thật sự không liếm nổi nữa rồi…”

001 im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười lạnh.

【Liếm gì mà liếm, ai dám không yêu cô, tôi sẽ giết kẻ đó.】

“Hả?”

Không phải chứ anh bạn, cái này… đúng sao?

2

Không cho tôi thời gian do dự, 001 đã truyền tôi về thế giới thất bại đầu tiên, giọng nói của nó vang lên bên tai tôi.

【Tôi, 001, không chấp nhận thất bại. Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.】

Trước mặt tôi là ly rượu đỏ vừa hắt thẳng vào người tôi, Hứa Phong Trạch lạnh lùng liếc tôi, khoanh tay nhìn xuống.

“Trì Vân Thu, cất mấy trò trẻ con của cô đi, nếu không phải vì cô, làm sao Ngọc Châu lại không thèm để ý đến tôi?

“Đã thích ăn chơi thì ở đây chơi tiếp cho tôi.”

Nói xong, hắn vẫy tay gọi sáu tên to con, còn đặc biệt chỉnh lại góc quay camera, chuẩn bị xem trò vui.

Lúc này tôi mới nhận ra mình đang mặc một chiếc váy đỏ gợi cảm, rượu đỏ làm ướt váy, lộ rõ đường cong quyến rũ.

Tôi mơ hồ cảm thấy mình lại quay về quá khứ.

Khi đó Hứa Phong Trạch ghét tôi tiếp cận, làm cho cô gái hắn đang theo đuổi là Trần Ngọc Châu ghen. Hắn đã gọi sáu tên côn đồ đến làm nhục tôi, còn quay video tung lên mạng, danh tiếng tôi bị hủy hoại hoàn toàn, sau đó còn bị Trần Ngọc Châu bán ra nước ngoài, chết trong thảm cảnh.

Nhớ lại ký ức này, tôi không tự chủ được mà run rẩy khắp người.

Hứa Phong Trạch lại cười.

“Bây giờ mới sợ à? Muộn rồi.”

Dứt lời, mấy tên to con bắt đầu tiến lại gần.

Đúng lúc này, 001 lên tiếng.

【Ký chủ, đừng sợ, tôi đã truyền kiến thức võ thuật cho cô rồi, cứ làm theo lời tôi.】

001 không nói dối.

Sức mạnh lạ thường bùng phát trong cơ thể tôi.

Tôi cảm thấy dù nhắm mắt tôi cũng có thể đánh ngã tám gã to con.

Khi tên gần nhất sắp chạm vào tôi, tôi nhắm mắt đấm thẳng vào mặt hắn.

Ầm một tiếng, gã côn đồ biến mất.

Tôi mở mắt.

Trong phòng lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn, mấy tên còn lại sợ hãi lùi lại liên tục.

Hứa Phong Trạch bị 001 khóa cứng tại chỗ.

001 lạnh lùng ra lệnh:

【Bây giờ, cho Hứa Phong Trạch vài cái tát.】

Tôi hơi tiếc nuối: “Chỉ được tát thôi à?”

【Nếu cô muốn, có thể đánh thêm một trận.】

Tôi hứng thú: “Có giới hạn không?”

【Không có, cô thậm chí có thể đánh hắn từ người xa lạ thành người thân.】

“Hả?”

001 dứt khoát: 【Đánh đến khi hắn quỳ xuống gọi cô là mẹ.】

“…”

Tôi từng bước tiến về phía Hứa Phong Trạch, mấy tên côn đồ thấy không ổn liền chạy trốn.

Hứa Phong Trạch cau mày: “Trì Vân Thu, cô muốn làm gì?”

“Hứa Phong Trạch, lâu rồi không gặp.”

Tôi nói nhẹ nhàng.

Hứa Phong Trạch khó hiểu: “Cái gì cơ?”

Tôi không giải thích thêm, tát thẳng vào mặt hắn.

Hắn tức giận: “Là cô bám lấy tôi không buông, tôi chỉ là phản kích thôi…”

Còn chưa nói xong, tôi lại thẳng tay tát thêm một cái.

Hắn ngã lăn ra đất, đầu đập vào tủ, đau đến mức nghiến răng trợn mắt.

“Đồ… tiện nhân! Tôi sẽ giết cô!”

Tôi không nói gì, chỉ chuyên tâm đánh người.

Hứa Phong Trạch: “Cô cứ đợi đấy…”

Hắn bị tôi đánh rụng mấy cái răng.

Hứa Phong Trạch: “Tôi sẽ bắt cô phải trả giá đắt…”

Tay bị gãy.

Hứa Phong Trạch bắt đầu cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tha cho tôi đi!”

Tôi vẫn lạnh lùng không nói lời nào, tiếp tục ra tay tàn nhẫn cho đến khi Hứa Phong Trạch trợn trắng mắt, hoàn toàn ngất xỉu.

001 bắt đầu vỗ tay trong đầu tôi.

【Đáng tiếc là chưa đánh chết hắn, nhưng cô đã tiến bộ rồi.】

Tôi ngạc nhiên: “Anh ta không phải là mục tiêu công lược của tôi sao? Nếu đánh chết rồi chẳng phải nhiệm vụ sẽ thất bại à?”

001 thờ ơ: 【Có gì đâu, đánh chết thì đổi người khác.】

Tôi: “……”

3

Đánh chết là chuyện không thể.

Đây là xã hội pháp trị, nếu Hứa Phong Trạch thật sự chết, tôi e rằng mình cũng không thoát được.

Nhưng với lòng thù hận của Hứa Phong Trạch, nếu cứ để hắn đi như vậy, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho tôi.

Tôi đảo mắt, khiêng hắn lên giường, đồng thời thương lượng với 001.

“001, anh có thể hack vào điện thoại của Hứa Phong Trạch, gọi mấy tên đàn ông kia quay lại không?”

001 rất bực bội: 【Trong mắt cô tôi kém cỏi vậy sao?】

Tôi hơi ngơ ngác: “Kém chỗ nào chứ?”

001: 【Với trình độ của tôi, tôi có thể gọi về một trăm người cơ.】

Tôi: “?”

Tôi từ chối khéo ý định khoe khoang của nó, mấy gã to con kia lấm lét quay lại, vừa nhìn thấy tôi đã hoảng loạn, theo bản năng muốn chạy.

Tôi chặn họ lại: “Chỉ cần các anh giúp tôi quay được thứ tôi cần, hắn trả các anh bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi.”

Nói xong, tôi chỉ vào Hứa Phong Trạch đang nằm bất tỉnh trên giường.

Mấy gã đàn ông liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền.

Ra khỏi khách sạn, tôi nhìn thấy Trần Ngọc Châu đang đứng chờ ở bên ngoài, trong đôi mắt đẹp của cô ta tràn ngập lửa giận.

“Tại sao chỉ có mình cô ra ngoài, A Trạch đâu?”

Tôi cười kỳ quặc: “Ai biết được, chắc là đang hưởng thụ đấy.”

Trần Ngọc Châu siết chặt bàn tay được làm móng kỹ càng, thấp giọng đe dọa: “Tôi cảnh cáo cô, A Trạch chỉ có thể là của tôi, nếu cô biết điều thì hãy giống như một con chó, tự lăn ra khỏi thế giới của chúng tôi.”

Tôi vỗ nhẹ lên vai cô ta, đầy ẩn ý: “Không phải thế giới của hai người.”

Mà là thế giới của bảy người các người.

“?”

Báo cáo