Chương 7 - Hệ Thống Chinh Phục Hiếu Thảo

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

“Nếu không phải ông nuôi tiểu tam, gây ra mớ bòng bong này, thì tôi bây giờ đã là người thừa kế Tập đoàn Lâm Những kẻ ngoại tình đáng chết hết!”

Lời vừa rơi xuống, con gấu bông khổng lồ trong tay mẹ bỗng nhẹ rung lên một cái — như thể bên trong vừa có thứ gì đó bị đánh thức.

Mẹ tôi theo phản xạ ôm chặt con gấu, ánh mắt lóe lên hoảng loạn.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng đầy quỷ dị, chỉ còn tiếng ống kính lách cách của phóng viên và tiếng gậy gõ sàn “cộc cộc” của ông nội như xuyên thủng không khí.

Bố mẹ tôi ngồi bệt xuống sàn, tiếng khóc hối hận vang vọng khắp phòng họp.

Họ nhìn những đứa con từng được họ nuôi nấng như bảo vật — giờ quay lại cắn họ như sói hoang.

Mà khi nghĩ đến việc hệ thống chinh phục hiếu thảo đã kết nối toàn quốc, bọn họ càng tuyệt vọng hơn.

Chỉ cần Lâm Mặc và Lâm Nhược không chịu trả tiền, lập tức sẽ bị đưa vào danh sách đen toàn quốc.

Đừng nói đến chuyện ngồi máy bay, tàu cao tốc, ngay cả thẻ tín dụng cũng không dùng được.

Trong khoảnh khắc đó, bốn gương mặt hiện lên bốn loại cảm xúc: sợ hãi, bất cam, oán hận, và một tia may mắn mong manh.

m thanh của hệ thống như vẫn văng vẳng bên tai, nét kiêu ngạo từng hiện rõ trên mặt Lâm Mặc và Lâm Nhược cũng tan biến, chỉ còn run rẩy và tuyệt vọng.

Nhưng làm gì có tiền?

Vài giây sau, ánh mắt của cả bốn người đồng loạt đổ dồn về phía tôi, như thể tôi là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà họ bấu víu được.

Bỗng nhiên — cả bốn người quỳ rạp trước mặt tôi.

“Lâm Kiều, em là người mềm lòng nhất mà! Trước đây chị cướp đồ ăn vặt của em, em còn chẳng giận, lần này giúp chị một lần được không?”

Lâm Nhược rưng rưng nước mắt, giọng nói tràn đầy nịnh nọt.

“Em gái, coi như anh van em đấy! Nếu anh mà bị vào danh sách đen, đời này coi như xong!”

Lâm Mặc lo lắng đến toát cả mồ hôi trán, hoàn toàn không còn vẻ hống hách ban nãy.

“Kiều Kiều, ba mẹ biết lỗi rồi! Ba mẹ thật lòng yêu con mà! Tha cho ba mẹ một lần đi!”

Bố tôi cố với tay kéo tôi lại, ánh mắt đầy van nài.

“Con ngoan ơi, sau này mẹ nhất định đối xử tốt với con… con không thể bỏ mặc chúng ta được…”

Mẹ tôi cũng bù lu bù loa, nước mắt nước mũi nhòe hết mặt mũi.

Tôi lặng lẽ nhìn họ, không một chút dao động.

Chỉ bình thản thốt lên hai chữ:

“Tôi không tha thứ.”

Bố mẹ tôi chết sững, như không tin vào tai mình. Biểu cảm trên mặt cứng lại hoàn toàn.

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay từ ngoài cửa phòng họp vang lên.

Một cô gái toàn thân mặc đồ Chanel, bước vào với nụ cười nhàn nhạt:

“Không tệ, không hổ là người tôi Lục Minh Nguyệt đánh giá cao. Lâm Kiều, bốn năm nữa, em đến làm trợ lý cho tôi.”

Ông nội và các cổ đông trong phòng họp lập tức đứng dậy, cúi người hành lễ:

“Chào Chủ tịch Lục.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.

Lúc này mới hiểu — thì ra Lục Minh Nguyệt chính là con gái của người giàu nhất cả nước.

Tập đoàn Lâm vừa rồi suýt chút nữa phá sản, chính là nhờ cô ấy âm thầm ra tay cứu giúp.

Và điều kiện duy nhất cô ấy đưa ra là:

Tôi – Lâm Kiều – phải trở thành người kế thừa của Tập đoàn Lâm.

Lâm Nhược nhìn thấy Lục Minh Nguyệt, như gặp kẻ thù truyền kiếp, gào toáng lên:

“Lâm Kiều là em tôi! Là cô xúi giục chia rẽ chúng tôi! Tất cả là do cô!”

Lục Minh Nguyệt không nói không rằng, sải bước tới trước mặt Lâm Nhược, vung tay tát thẳng một cú.

Chiếc móng tay dài đính đá trên tay cô xẹt qua má Lâm Nhược, lập tức để lại mấy vết rướm máu.

“Đồ con riêng, ở đây có phần cho cô nói à?”

Lâm Nhược đau đến hét lên, ôm má trừng mắt đầy oán độc nhìn Lục Minh Nguyệt.

Nhưng Lục Minh Nguyệt chẳng buồn nhìn lại, chỉ quay sang nói với ông nội tôi:

“Chủ tịch Lâm nếu ông không muốn Tập đoàn Lâm phá sản, thì phiền ông lập tức dọn dẹp những kẻ không liên quan này ra ngoài.”

Ông nội tôi nhắm mắt thở dài nặng nề, trên mặt là vẻ chán ghét tột cùng, rồi vung tay ra hiệu.

Bảo vệ lập tức tiến lên, không chút nhân nhượng lôi cả bố mẹ và anh chị tôi đang khóc lóc la hét ra ngoài, ném thẳng khỏi phòng họp.

Lục Minh Nguyệt nháy mắt nhìn ông tôi, giọng nhẹ nhàng:

“Xong chưa?”

Ông nội ngẩn ra, không hiểu cô đang nói gì.

Lục Minh Nguyệt lắc đầu tỏ vẻ bất lực, lấy từ túi xách ra một chiếc bật lửa, bật lên rồi ném thẳng vào con gấu bông mẹ tôi để quên trong phòng họp.

Ngay tức khắc, trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, con gấu bông bốc cháy, rồi bất ngờ nhảy dựng lên như có sinh mạng, loạng choạng lăn lộn trên sàn nhà giữa biển lửa.

Ai nấy đều sững sờ, trừng mắt nhìn cái gấu lăn tròn trên nền, nghẹn họng, không thốt nổi nên lời.

________________

Khi tôi biết trong con gấu bông của mẹ giấu người tên là Tang Dư, tôi hoàn toàn không bất ngờ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)