Chương 7 - Hệ Thống Chia Đôi Chi Phí Nuôi Con

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Con số nhảy trên màn hình lại khiến cả hội trường rúng động:

【Ngô Tuấn Vĩ phải bồi thường cho Lưu Y Y tổng cộng: 8.000.000 tệ.】

Dưới khán phòng lập tức có người la lên: “Không đúng! Lúc nãy hệ thống AA tính toán chỉ mới 5 triệu mà? Sao giờ thành 8 triệu?!”

Giọng thẩm phán vang lên nghiêm trang: “Trật tự! Hệ thống tính toán chưa bao giờ chỉ là tiền bạc!”

“Chi phí nuôi dạy con bao gồm thời gian, sức lực, sức khỏe và vô số công việc không thể định lượng. Giờ tiến hành hạng mục cuối cùng: tính toán đóng góp vô hình của bà Lưu Y Y trong 5 năm nuôi con.”

Màn hình đột ngột bắt đầu chiếu ngược lại.

Những hình ảnh nuôi dạy con trong 5 năm qua lần lượt hiện lên trong đầu.

Cảnh tôi tóc rối bù, quầng thâm mắt hiện rõ.

Những đêm ôm An An khóc lóc đi đi lại lại trong phòng.

Đau tức vì căng sữa mà nghiến răng chịu đựng.

Thức đêm khiến tóc tôi rụng từng mảng.

Trong khi bên phòng kia, tiếng ngáy của chồng khiến mắt tôi hoe đỏ…

Cảnh chuyển sang nhà tắm, nền gạch lạnh buốt.

Tôi khom lưng bên bồn rửa, giặt từng chiếc áo quần dính sữa và nước tiểu của An An.

Lưng đau không đứng thẳng nổi, trán đổ mồ hôi lạnh.

Từ bếp vọng ra tiếng mẹ chồng: “Y Y, mau ra xem nồi canh! Kẻo cháy đấy!”

Tôi vội vàng lau tay chạy ra, trên bàn chỉ còn thức ăn nguội lạnh và chút cơm thừa…

Đột nhiên, màn hình đặc tả cổ tay tôi — dán đầy miếng dán giảm đau.

Hồ sơ chẩn đoán lướt qua “Hội chứng ống cổ tay nghiêm trọng, thoái hóa cơ lưng, cần tránh mang vác, nghỉ ngơi nhiều.”

Tôi từng nhiều lần nói với chồng, anh ta chỉ cau mày nhìn máy tính: “Mẹ nào chả thế? Toàn mấy bệnh vặt, nghỉ ngơi chút là hết. Anh đang bận dự án, đừng làm phiền!”

Miếng dán cứ dán rồi gỡ, chưa từng được trị tận gốc.

Đến giờ, chỗ đau ấy vẫn chưa hết…

Màn hình lại hiện cảnh An An tập nói ê a.

Tôi kiên nhẫn thổi nguội từng muỗng cháo đút cho con, bát cơm của tôi đã nguội ngắt từ lâu.

Mẹ chồng ngồi ghế salon nhai hạt dưa, nói với chồng tôi: “Nhìn Y Y kìa, nhẹ nhàng quá, chỉ trông con thôi mà, có gì mệt?”

Màn hình hiện khuôn mặt tôi buồn bã ôm hộp đồ đạc rời công ty.

Chồng tôi đi làm về chỉ liếc một cái, chẳng hỏi han gì: “Nghỉ thì nghỉ, công việc đó có kiếm được mấy đồng đâu, ở nhà chăm con thiên tài là tốt nhất.”

Thế là những lớp học đắt đỏ của An An, chồng tôi chưa từng có mặt.

Đưa đón, đồng hành học tập – tất cả đều mặc định là việc của tôi.

Cảnh cuối là trong phòng khách.

Tôi cầu khẩn chồng: “Ngày mai trường có buổi họp phụ huynh, anh đi một lần được không? Lần nào cũng là em.”

Ngô Tuấn Vĩ nằm dài trên ghế chơi game, không buồn ngẩng đầu: “Anh đi làm mệt gần chết! Em chỉ trông con thôi mà mệt nỗi gì? Việc nhỏ đừng phiền anh!”

Nhớ lại một ngày, An An tan học gặp mưa lớn.

Tôi vừa bế con, vừa che ô, vai đeo túi bỉm sữa nặng trĩu, ướt sũng cả người, gọi xe.

Một phụ huynh tốt bụng hỏi: “Chồng chị không đến đón à? Mưa thế này khó bắt xe lắm.”

Tôi cười gượng che giấu: “Chồng tôi bận công việc…”

Tối đó tôi cảm lạnh nặng, An An sốt cao không hạ.

Mãi sau tôi mới thấy ảnh trên mạng xã hội — chồng tôi cả ngày rảnh, đưa con của bạn đi công viên…

Từng cảnh từng cảnh, đau đớn đến nhói lòng.

Toàn khán phòng, nhất là các bà mẹ, đã rơi nước mắt.

Lời thì thầm đã chuyển thành tiếng giận dữ:

“Nuôi con gì chứ? Như trâu ngựa vậy!”

“Chồng với mẹ chồng kiểu này đúng là cặn bã!”

“Tiền thì chia đôi được, khổ sở ai chia giùm?!”

Tôi nhìn hình ảnh chính mình — mệt mỏi, thê thảm, bị coi thường, bị lãng quên.

Chợt nhận ra… người chịu đựng quá lâu, sẽ quên mất cách đứng lên vì mình.

Tất cả tủi hờn dồn nén bùng phát, tôi khóc không thành tiếng:

“Ngô Tuấn Vĩ, anh thấy chưa? Đây là ‘trông con nhẹ nhàng’ trong mắt anh!”

“Đây là ‘chẳng đáng gì’ trong miệng mẹ anh!”

“Dựa vào đâu mà anh đòi chia đôi với tôi?”

“Cả nhà anh dựa vào đâu mà lừa tôi, hành tôi ra nông nỗi này?!”

“Là tôi?” — Chồng tôi như lần đầu tiên mở mắt nhìn lại năm năm qua gương mặt tràn đầy hối hận.

Anh ta loạng choạng nhào tới, phịch một tiếng quỳ rạp trước mặt tôi.

“Y Y, anh xin lỗi! Anh thật sự không biết… không biết em đã khổ sở đến mức đó.”

“Anh là đồ khốn, anh không phải người! Em tha thứ cho anh được không?”

“Tha thứ?” — Tôi lạnh lùng hất tay anh ta ra, giọng băng giá như dao cắt.

“Chỉ một câu ‘anh không biết’ là xóa sạch được năm năm của tôi sao?”

“AA? Được thôi. Vậy bây giờ anh trả cho tôi từng phút mệt mỏi, từng đêm thức trắng, từng sợi tóc rụng, từng giọt tâm huyết tôi đổ ra đi!”

“Anh trả nổi không?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)