Chương 7 - Hệ Thống Bạn Thân: Tổng Tài Ốm Yếu Một Lòng Muốn Chết
Trầm Lạc ngồi trên ghế sô pha một cách tự nhiên, sau đó ngón giữa của tay phải cậu ta kéo kính râm xuống, khoa trương nhìn tôi từ đầu tới chân.
Tầm mắt của cậu ta không hề che giấu chút nào, nhìn tới mức tôi thấy khó chịu.
“Chị dâu nhỏ, bộ sườn xám này của chị, rất là phô dáng người à nha~”
Tôi cười lạnh, từ kẽ răng nói: “Nhìn nhìn nhìn, đợi chút nữa tôi móc mắt cậu ra.”
Hệ thống:
“Cảnh cáo OCC!”
“Cảnh cáo OCC!”
“Cảnh cáo OCC!”
Tôi trốn đến phòng bếp mắng hệ thống: “Ồn chết đi được, câm miệng!”
Hệ thống: “Cô lệch khỏi quỹ đạo thiết lập nhân vật rồi.”
“Thế thì sao? Ngoại trừ cảnh cáo tôi thì cậu còn có thể làm gì?”
Tôi nhướng mày: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ chết, nhiều nhất cậu cũng chỉ có thể phán nhiệm vụ của tôi thất bại thôi, vốn dĩ tôi không sợ, không có điều gì có thể uy hiếp tôi cả.”
Hệ thống yên lặng.
Vài giây sau.
Một giọng nữ trong trẻo mà uy lực truyền đến.
–
“Tống Khinh! Cậu ngoan ngoãn nghe lời cho bà, nếu như nhiệm vụ thất bại thì bà đây sẽ xé miệng cậu! Còn có quả táo nát kia, cậu có tin bà đây sẽ nghiền nát rồi ném nó xuống mương không?”
A, tiếng mắng mỏ tức giận quen thuộc.
Sự uy hiếp khủng bố.
Tôi liên tục đáp dạ vâng.
Dưới sự cảnh cáo của cô bạn thân Tiểu Nguyên, tôi chỉ đành thành thật ra khỏi phòng bếp.
Bước chân nhẹ nhàng, tư thế lắc lư.
Hệ thống còn không biết sống chết hỏi: “Ngoại trừ uy hiếp cô thì tôi còn có thể làm gì?”
“Còn có thể gọi người, hừ!”
Tôi chửi thầm trong lòng, nhưng lại không dám nói thành lời.
Chập tối, lúc mặt trời xuống núi, Trầm Lâm Hành mới tỉnh lại.
Dường như cơ thể anh lại yếu hơn một chút, nhưng vẫn nhịn đau mà thẳng lưng, mặt không biểu cảm nhìn Trầm Lạc.
“Cậu tới đây làm gì?” Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt.
Mãi đến khi nói chuyện với Trầm Lạc, tôi mới nhận ra, thái độ của Trầm Lâm Hành khi nói chuyện cùng tôi rất dịu dàng, thậm chí còn có thể xem như cưng chiều.
Cưng chiều?
Tôi vỗ trán, cảm giác đầu óc mình hơi có bệnh.
“Anh Hành, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, sao anh lại xụ mặt thế, em sợ quá.” Miệng Trầm Lạc kêu sợ nhưng trên mặt lại không hề có chút sợ hãi nào.
“Không có gì để nói thì lượn đi.”
“Có chuyện có chuyện.”
Trầm Lạc bước đến trước mặt Trầm Lâm Hành.
“Là thế này, bố em nói đã hai tháng rồi anh không tới công ty, cũng không xuất hiện trước công chúng. Trang viên này của anh lại không cho người khác tiến vào, ông ấy sợ anh chết cũng không ai báo, cho nên mới khẩn cấp gọi em trở về nhìn xem.”
“Còn nữa, anh không tới công ty, mấy tên sói mắt trắng kia càng ngang ngược, e là đang muốn soán vị.”