Chương 20 - Hệ Liệt Âm Quẻ Môn: Dạ Quỷ Gõ Cửa
Đợi đến khi mọi việc lắng xuống, tôi đưa bà nội đến nhà tang lễ.
Tiền là do ông Trần mù trả.
Ông ôm bình tro cốt của bà nội tôi, dẫn tôi lên ngọn núi phía sau nhà.
Gió trên đỉnh núi rất lớn, ông dò dẫm từng chút, từng chút một rải tro cốt của bà nội xuống:
"Bà nội con cả đời bị thời đại, bị quy tắc, bị ánh mắt thiên hạ, bị con cái ràng buộc quá lâu rồi."
"Đến lúc chết rồi, hãy để bà tự do một lần đi."
Tôi quỳ một bên, im lặng nhìn.
Tôi chưa từng hỏi về chuyện giữa ông Trần mù và bà nội tôi.
Nhưng tôi nghĩ, hẳn đó là một câu chuyện đầy bi kịch và nuối tiếc.
Xuống núi, ông Trần mù đưa cho tôi một sổ tiết kiệm:
"Đây là tiền cưới mà cả đời ông tích cóp.
"Hồi đó, hồi môn của bà nội con bị mẹ con đem đi mất, chắc là không lấy lại được.
"Sau này, con cứ dùng sổ tiết kiệm này mà sống."
Giọng ông vừa như cười, vừa như khóc: "Coi như... coi như là tấm lòng của ta với bà ấy."
Tôi nhận lấy sổ tiết kiệm, trịnh trọng cúi đầu ba cái với ông:
"Người nuôi con lúc con nhỏ, con sẽ nuôi người lúc tuổi già. Người cho con đi học, sau này con sẽ chăm sóc cho người cho đến lúc lâm chung."
Tôi không gọi ông là ông nội, cũng không gọi là ông Trần mù nữa, mà gọi ông là chú Trần.
Chú Trần không chịu rời khỏi làng, sau khi tôi đi học, ông chuyển lên sống ở ngọn núi phía sau.
Tôi và mẹ tôi như thể đã thỏa thuận, không ai quan tâm đến ai, cũng không dò hỏi gì về nhau.
Mãi đến kỳ nghỉ hè, tôi mới nghe được từ vài người bạn thân những chuyện tiếp theo.
Sau khi chúng tôi rời đi, hàng xóm chạy sang nhà tôi, thấy cảnh tượng tan hoang, liền báo cảnh sát.
Cảnh sát đến, đưa bố tôi vào bệnh viện, rồi liên lạc với mẹ tôi.
Mẹ tôi không chịu đến đón bố tôi, thậm chí điện thoại cũng không tiếp.
Người làng góp một số tiền, cứu bố tôi về, rồi bỏ ông ở cửa nhà mẹ đẻ của mẹ tôi.
Trước áp lực dư luận, mẹ tôi đành cắn răng đưa ông ta về chăm sóc.
Chỉ là nghe nói, việc ông ta bị đánh, bị chửi là chuyện thường ngày.
Bố tôi cũng từng muốn cầu cứu, nhưng hai đứa con mà ông yêu thương lại chỉ biết khuyên ông nhẫn nhịn.
"Bà nội trước đây chẳng phải cũng sống như vậy sao, để gia đình hòa thuận, bố cứ để mẹ xả giận đi."
"Bố đã thành người tàn tật thế này rồi, mẹ cho ăn, cho uống đã là tốt lắm rồi.
"Bà nội trước đây một tay lo cả trong lẫn ngoài, chịu lạnh chịu đói vẫn phải xuống ruộng, vậy mà thỉnh thoảng vẫn bị ông đánh còn gì."
"Con người ấy mà, phải biết đủ, thì mới thấy hạnh phúc."
"Bố với mẹ đã bên nhau bao nhiêu năm, cùng nhau qua bao nhiêu gió mưa, giờ đòi chia tay, người ta nghe được chẳng phải sẽ cười vào mặt chúng con sao?"
Những lời bố tôi từng nói, giờ lại được nhắc lại từ miệng 2 người con mà ông ta yêu thương, khiến ông ta há miệng mà không biết phản bác thế nào.
Có được sự ủng hộ của con cái, mẹ tôi từ chỗ ban đầu còn cảm thấy có chút chột dạ, nhanh chóng chuyển thành thản nhiên.
Đến sau này, bà ta thậm chí còn ngang nhiên dẫn nhân tình về nhà làm loạn.
Bố tôi không thể phản kháng, cũng không dám chết, tức giận đến mức cả ngày ở nhà hét lên.
Mỗi lần ông ta hét lên, sẽ đều kết thúc bằng một trận cãi vã, đánh nhau với mẹ tôi.
Lâu dần, bố tôi trở nên u ám, trầm mặc, giống hệt bà nội.
"Đàn ông bị đánh sẽ mềm yếu như một đống bột nhão."
Khi về quê đổi hộ khẩu, tôi nghe mẹ tôi hớn hở khoe khoang với mọi người xung quanh kinh nghiệm của mình.
Tôi không cắt lời bà, chỉ lặng lẽ nhìn bố tôi ở góc phòng.
Ông ngồi trên ghế, nửa thân dưới không cử động được.
Xung quanh ông đầy ruồi nhặng.
Thỉnh thoảng vài con đậu lên người ông, ông cũng không đuổi, trông giống như một bức tượng câm lặng.
Nhưng tôi không bỏ qua ánh mắt đen ngòm đầy hiểm độc của ông.
Lần nữa nghe tin về họ là khi tôi tốt nghiệp, về thăm chú Trần.
Nghe nói sau đó bố tôi nổi điên một lần, nhân lúc mẹ tôi và nhân tình làm loạn xong, ông bò tới, cầm dao ch//ém cả hai người.
Khi người làng phát hiện, trong nhà chỉ còn lại 3 người nằm lạnh lẽo, trên tường nhà viết đầy chữ "mẹ".
Tôi nghĩ, chắc hẳn bố tôi đã hối hận.
Chú Trần đã rất già rồi.
Sau khi bà nội tôi mất, ông như mất hết tinh thần.
Nhưng ngày hôm ấy, bỗng nhiên ông lại nổi hứng, chống cây gậy, dẫn tôi lên núi một lần nữa.
Trên núi không biết từ lúc nào đã trồng đầy hoa.
Đủ mọi loại, có loài rực rỡ, có loài úa tàn.
"Bà nội con thích hoa nhất."
Chú Trần dò dẫm ngồi xuống, trên mặt hiện lên nụ cười thư thái.
"Con à, chú sắp đi rồi, con đừng buồn nhé."
Tôi cắn môi, không để tiếng khóc bật ra.
"Chú chẳng có bản lĩnh gi, lại là người mù, không làm được cứu tinh của bà nội con."
"Chú đã trông nom bà suốt từng ấy năm, đã chấp nhận số phận rồi."
"Chuyện của ông nội con..."
"Chú, đừng nói nữa, con biết cả rồi."
Tôi ngắt lời ông: "Con biết cả rồi."
Tôi biết tất cả đều là kế hoạch của chú Trần, là sự trả thù của chú.
Bố tôi là mồi nhử của chú, mà tôi cũng vậy.
Nhưng chú Trần không phải chưa từng cho họ cơ hội.
Nếu bố tôi đồng ý với bà nội, thì đã không có những chuỗi sự việc sau đó.
Đây không phải tội của chú Trần, cũng không phải sai lầm của chú.
Chú dừng lại, rồi bật cười khẽ: "Chú quên mất, con giống bà nội, là đứa trẻ rất thông minh."
Ông đưa cây gậy cho tôi: "Đi đi, xuống núi đi, để chú nói chuyện với bà nội, con... mai hãy lên."
Tôi ôm cây gậy không chịu đi.
Tôi biết, lần này đi, chú sẽ giống như bà nội.
Tôi sẽ lại trở thành đứa trẻ không ai yêu thương.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đi.
Chú Trần đợi bà nội cả đời, trông nom bà cả đời.
Khoảng thời gian cuối cùng này, nên để dành cho họ.
Tôi ngồi dưới chân núi cả đêm.
Sáng hôm sau, khi tôi lên núi, chú Trần đã nằm giữa vườn hoa, nhắm mắt.
Theo lời ông dặn trước đó, tôi rải tro cốt của ông trên ngọn núi ấy.
Gió núi cuốn lên, như là từ biệt, lại như không nỡ.
Nếu có kiếp sau.
Nếu có thể gặp lại.
Hy vọng, chúng ta đều có thể toại nguyện.