Chương 1 - Hệ Liệt Âm Quẻ Môn: Dạ Quỷ Gõ Cửa
Bà nội tôi sắp mất.
Bà nằm trên giường đã hai ngày nay, không ăn không uống gì cả.
Nhưng bà vẫn không chịu nhắm mắt, không chịu trút hơi thở cuối cùng.
Trong nhà, nhiều người ra vào liên tục, đều là họ hàng đến để chuẩn bị lo tang lễ.
Họ đứng ngoài cửa hút thuốc, lớn tiếng bàn tán về việc bà nội khi nào mới qua đời. Từ giọng điệu hưng phấn ban đầu, họ bắt đầu tỏ ra khó chịu:
"Đúng là bó tay, nhà này bảo là có hỉ tang, nên tôi mới đến để cọ chút may mắn. Tôi xin nghỉ hẳn ba ngày, mà giờ đã qua hai ngày rồi."
"Ai ở đây chẳng thế chứ."
"Dù sao cũng đã đến tận đây rồi, chờ thêm vài ngày cũng được. Lỡ vừa đi xong bà ấy lại tắt thở, lại còn phiền hơn."
"Anh nói xem, bà lão này cứ không chịu nhắm mắt, có phải còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
"Ai mà biết được. Nếu thật là vì lý do này, thì con cháu nhà này đúng là bất hiếu quá."
Những lời bàn tán không hề được hạ giọng, rõ ràng là cố ý để mọi người nghe thấy.
Bố tôi mặt mày khó coi, ngồi xổm trước cửa, cúi đầu hút hết điếu thuốc này đến điếu khác.
Cho đến khi hút hết cả một bao, ông mới như đã hạ quyết tâm, bước đến trước giường bà nội:
"Mẹ, con hứa với mẹ, được chưa?
"Mẹ cứ yên tâm mà đi, đừng để họ hàng xem chuyện nhà mình như trò cười nữa, được không?"
Khi bố tôi nói những lời này, đôi mắt vốn đã lờ đờ của bà nội bỗng sáng lên:
"Út... Út ơi..."
Bà đang gọi bố tôi:
"Đừng... đừng lừa mẹ nhé."
Quá lâu không nói chuyện, giọng bà nội như chiếc bễ lò rèn, mỗi vài chữ lại phát ra tiếng thở khò khè.
"Con không lừa mẹ."
Bố tôi nghiến răng, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại nuốt vào:
"Sống cả đời rồi, thật không hiểu sao lúc sắp đi mẹ lại còn làm chuyện này nữa."
Nói xong, như không kìm được cơn giận, ông đứng dậy bỏ đi.
Bà nội tôi nằm trên giường, vẫn thở khò khè từng hơi.
Tôi ôm bộ đồ liệm, vuốt ve cánh tay gầy guộc chỉ còn da bọc txương của bà, nước mắt không sao kìm được:
"Bà ơi... bà ơi, cháu không muốn bà đi."
Trong nhà này, ngoài bà, không ai thích tôi cả.
Bà đi rồi, tôi sẽ trở thành đứa trẻ không ai cần.
Bà không nói gì, hai câu nói vừa rồi đã dùng hết sức lực của bà.
Bà chỉ có thể nhìn tôi, thở dài một hơi cuối cùng, rồi nhắm mắt lại.
Bà mất rồi.