Chương 1 - Hành Vu

01.

Triều đình suy thoái đã lâu, khởi nghĩa bùng nổ ở khắp nơi.

Lưu dân điên cuống tràn vào Kinh Thành, làm loạn ở khắp mọi nơi.

Cha ta thông báo cho toàn bộ người trong phủ, tăng cường hộ vệ, để bảo vệ gia trạch.

“Tiền bạc đều là thứ phù du, sống không không thể mang theo, ch cũng không thể mang xuống, chi bằng phổ độ chúng sinh thoát khỏi khổ nạn.”

Nghe thấy những lời quen thuộc này, ta mới nhận ra mình đã được sống lại rồi.

Giống như kiếp trước, tỷ tỷ Tĩnh Vu của ta, hôm nay tỷ ấy sẽ từ chùa trở về phủ để về thăm bọn ta.

Trưởng tỷ sinh ra đã yếu ớt.

Ngày mà tỷ ấy ra đời, cao tăng đắc đạo không mời vẫn tự đến, khẳng định rằng đứa nhỏ này dễ ch yểu.

Nhưng nếu khổ tu ở trước Phật thì còn có thể giữ được tính mạng.

Tỷ ấy vừa tròn ba tuổi thì đã đi đến miếu tự tu hành.

Tỷ ấy quả thật thông huệ vô cùng, 7 tuổi khai đàn giảng kinh, là một Phật nữ nổi tiếng trong Kinh Thành.

Cả nhà đều xem tỷ ấy như minh châu mà nâng trên lòng bàn tay.

Tỷ ấy thích nhất là treo câu phổ độ chúng sinh bên miệng.

Có một ngày, ta và tỷ ấy ra phố dạo chơi.

Trong hẻm có một tên ăn mày chạy ra, cố ý đụng vào người ta.

Lúc đi lướt qua còn dùng tay kéo cạp váy của ta.

Ta bảo tùy tùng đi theo chặn tên ăn mày đó lại, muốn hắn xin lỗi.

Nhưng tên ăn mày đó lại là một kẻ vô lại, lập tức nằm bò ra đất giả ch.

Tỷ ấy hỏi ta có chuyện gì.

Ta thấp giọng nói:” Hắn là một tên lưu manh, kéo váy của muội lại còn sờ eo của muội.”

Tỷ ấy nhìn tên ăn mày đó một lúc, sau đó lại lạnh mặt chất vấn ta.

“Sắc tức thị không, hắn chỉ nhìn xem mà thôi, muội cũng đâu phải là quý giá gì, có tổn thất cái gì đâu?”

Tỷ ấy nói với âm thanh rất lớn, những người qua đường xung quanh đều dừng lại nhìn ta.

Ta tức giận mắng tỷ ấy là đầu óc có bệnh, sắc mặt xấu hổ lại giận dữ, nghiêng mặt chạy đi.

Còn tỷ ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục thuyết giáo cho bách tính đang đứng xem.

“Ăn mày cũng là chúng sinh, cần phải đối xử bình đẳng.”

Nhưng người lương thiện như tỷ ấy vậy mà lại hại cả nhà ta ch không yên ổn.

Cha ta hỏi tỷ ấy thế nào là phổ độ chúng sinh thoát khỏi khổ nạn.

“Chúng ta hãy dẫn đầu mở cửa phủ ra, thu nhận lưu dân, cùng ăn cùng ở.”

“Không ổn, không nói trong nhà đều là nữ quyến, có nhiều chỗ không tiện. Nếu có người nảy sinh ý đồ há chẳng phải sẽ nguy hiểm đến tính mạng hay sao.”

Gần đây có không ít lưu dân côn đồ, lấy danh nghĩa là lưu dân mà gi người cướp của khắp nơi.

Trưởng tỷ đứng thẳng người, nắm chặt Phật châu làm từ bạch ngọc, lạnh lùng mà cười.

“Nói cho cùng, các người vẫn không nỡ những vật ngoài thân. Nhưng ta là người trời sinh đã định là Phật nữ, trần duyên của chúng ta đến đây là dứt.”

Tỷ ấy xoay người rời đi.

Cha nương cũng không ngăn lại được.

Ta biết, tỷ ấy đang gấp gáp muốn mở toang cửa phủ ra đón lưu dân tràn vào trong nhà.

02.

Kiếp trước, tỷ ấy cũng làm như thế.

Trước khi tỷ ấy rời đi đã để lại một kẽ hở ở cửa nách.

Nửa đêm, lưu dân lẻn vào, phóng hỏa bốn phía, cướp bóc sạch nhà ta.

Sau đó lại đi đến chủ viện rà soát tiền của, cha nương bị đánh cho đến ch.

Ta và ấu muội chạy thoát ra được từ trong lửa lớn, quỳ ở trước cửa nhà chùa mà trưởng tỷ tu hành, cầu xin tỷ ấy thu nhận bọn ta.

Trước đây cha nương vì giúp tỷ ấy tu hành mà đã gửi vào ngôi chùa này không ít tiền của.

Đêm khuya thanh tĩnh, lão trụ trì đi đến mở cửa, dự định sắp xếp chỗ ở cho bọn ta.

“Trụ trì, không thể để hai vị thí chủ này vào trong.”

Tỷ ấy một thân bạch y, tay cầm ngọn nến, bước ra khỏi cửa.

“Các người hàng ngày không tin vào Phật, làm sao xứng được Phật ta che chở?”

Ấu muội bảy tuổi chạy lên bậc thang, kéo góc váy nhỏ giọng gọi trưởng tỷ.

Ta quỳ ở trên đất, nhìn chằm chằm tỷ ấy, nước mắt không kìm được mà tuôn trào.

“Là do tỷ không đóng cửa cẩn thận, tỷ hại ch cha nương tỷ còn thấy chưa đủ hay sao?”

Trưởng tỷ mặt không cảm xúc, đá ấu muội văng ra.

“Các người giữ lấy gia tài quý giá, không chịu phổ độ chúng sinh, sớm đã không còn là người nhà của ta nữa rồi, đây đều là báo ứng đáng có!”

Ấu muội bị đá một cái chưa kịp đứng vững đã lăn từ trên bậc thang xuống.

Trên trán máu tươi tuôn ra.

Trưởng tỷ xoay người rời đi, đóng chặt cửa chùa lại, không cho bọn ta tiến vào.

Sau đó ta đem theo muội muội, ngày thì ăn xin bên đường, đêm thì trốn Đông trốn Tây.

Gặp phải những tên lưu dân côn đồ, bọn ta chia ra mà chạy, nhưng muội muội hoảng hốt bất ngờ nhảy vào trong con sông bảo vệ thành lạnh lẽo.

Ta trở thành một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ.

Hai năm sau, ta gặp lại tên ăn mày năm đó đã cợt nhã ta.

Bây giờ hắn đã là tướng quân thủ lĩnh của quân khởi nghĩa.

Ta được đưa vào phủ tướng quân, chuẩn bị gả cho hắn làm thê.

Nhưng lại vào lúc này, trưởng tỷ đã hai năm không gặp, ăn mặc như là thiên tiên xuất hiện ở trước cửa phủ tướng quân.

Tỷ ấy đem theo của hồi môn khổng lồ, và lời truyền có được Phật nữ sẽ có được thiên hạ đến đây.

Tướng quân chuyển sang nghênh thú trưởng tỷ, đem ta nạp làm thiếp thất.

Ta từ thê biến thành thiếp nhưng lại không buồn bã, nhưng nhìn thấy danh sách của hồi môn, ta kinh ngạc lại đau khổ.

Đây rõ ràng chính là gia sản trước đây của nhà ta!

Ta lập tức đỏ mắt, xông đến trước mặt tỷ ấy mà chất vấn.

“Rốt cuộc tỷ lấy tiền ở đâu? Lưu dân năm đó có phải là người do tỷ sắp xếp hay không?”

Đích tỷ ném bàn trà đi, có ba bốn người tiến vào, đè ta xuống đất, dùng dây thừng trói chặt chân ta.

Tỷ ấy cười lạnh cúi người xuống, bóp mặt ta.

“Muội muội ngốc, ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được, muội lại có số làm hoàng hậu, còn ta chỉ có thể thanh đăng cổ Phật.”

Tỷ ấy dùng móng tay tàn nhẫn cào mặt của ta.

“Năm đó ta đã nhìn ra, tên ăn mày đó là thiên tử tương lai, mới dứt khoát cắt đứt đi duyên phận của các người. Nhưng ta còn biết thêm, sau này muội sẽ dâng gia tài, trở thành hoàng hậu của hắn. Ta chỉ có thể tìm người giả danh lưu dân, giết cha nương muội, đoạt lấy gia tài ...”

Ta lớn tiếng mà chửi :”Tỷ điên rồi sao? Đó cũng chính là cha nương của tỷ.”

Tỷ ấy cười càng thêm điên cuồng.

“Ta là Phật nữ trời sinh, có thể đoán trước được tương lai. Bọn họ là phàm phu tục tử, chỉ là công cụ để ta đầu thai. Ngươi có biết ta đoán được gì không? Ngươi sắp phải ch rồi.”

Tỷ ấy lạnh lùng đứng dậy, sai người xử lý ta.

Ta bị vứt vào con sông bảo vệ thành trong đêm.

Khi ta mở mắt ra, đã được sống lại vào ngày mà trưởng tỷ mở toang cửa phủ ra.

Tỷ tỷ à, tỷ nói xem, sống lại và đoán trước tương lai, người nào sẽ lợi hại hơn đây?

03.

Cha nương lấy lý do đêm đã khuya, khuyên trưởng tỷ ngày mai rồi hãy về lại chùa.

Nhưng tỷ ấy lại không chịu.

Bởi vì tỷ ấy đã sắp xếp sẵn người ở bên ngoài phủ rồi.

Đêm nay nhất định phải mở được cửa ra.

Trưởng tỷ đột nhiên đỡ trán, nhíu chặt mày lại, miệng thì kêu gào:

“Không được, con rời khỏi Phật tiền lâu quá, cơ thể cảm thấy không được khỏe.”

Tỷ ấy thường dùng chiêu này để cha nương nuông chiều thuận theo.

Cha ta suy nghĩ giây lát, sau đó nói:” Vậy ta phái thêm vài hộ vệ đưa con quay về.”

Tỷ ấy không mở miệng từ chối.

Bởi vì đưa theo vài tên hộ vệ đối với tỷ ấy mà nói lại càng tốt.

“Cha, bây giờ bên ngoài đang rất nguy hiểm, tỷ tỷ xem bảo vệ chúng sinh là trách nhiệm, hộ vệ cũng là chúng sinh, sao có thể để họ gặp nguy hiểm giữa đêm được?”

Ta dùng ánh mắt chất vấn mà nhìn trưởng tỷ.

Tỷ ấy quay đầu lại lãnh đạm lên tiếng:”Con không cần có người đi theo bảo vệ.”

Cha ta có nói thế nào cũng không khuyên nhủ được.

Ta chủ động đưa trưởng tỷ ra ngoài.

Tỷ ất vừa ra khỏi cửa nách liền hối thúc bảo ta trở về.

Ta cầm lấy tay nải ở trong tay nha hoàn.

Dựa vào ánh sáng của mặt trăng mà mở tay nải đó ra, bên trong toàn là vàng miếng và thỏi bạc.

Ta đem toàn bộ nhét vào lòng của tỷ ất, cố ý cất cao giọng nói để tránh cho những người khác không nghe được.

“Đây là vàng bạc dâng tặng hương hỏa cho nhà chùa, trăm lượng hoàng kim, ba trăm lượng bạc trắng.”

Trưởng tỷ oai phong lẫm liệt mà nói:” Đây đều là che chở của Phật Tổ đối với chúng sinh, các người hiểu cái gì chứ?”

Tỷ ấy sai tiểu ni cô nhận lấy, lên xe ngựa rồi rời đi.

Ta quay trở về phủ, trốn ở trong góc tối.

Quả nhiên tỷ ấy đã lén lút quay lại, dùng đá để kê ngay cửa nách chuẩn bị đóng.

Đợi sau khi tỷ ấy rời đi, ta sai người đóng chặt cửa lại, rồi sai tất cả hộ viện trèo lên tường.

Đợi đến lúc đám lưu dân đó đến đẩy cửa, hộ viện ai ai cũng cầm thanh trúc dài, dùng sức đánh lên đầu bọn họ.

Đánh đến khi bọn họ kêu gào liên tục.

Hộ viện vừa đánh vừa hô:” Tiểu thư đúng thật là mưu kế.”

Đám lưu dân đó đợi cả một ngày một đêm nhưng lại không có chút lợi ích gì lại còn ăn một trận đòn.

Vừa nghe thấy lời này liền cho rằng đó là mưu kế của trưởng tỷ, lại nhớ ra số tiền trên người của tỷ ấy.

Nhìn nhau một cái rồi liền đuổi theo xe ngựa của trưởng tỷ.

Trưởng tỷ à, tỷ hãy phổ độ chúng sinh thật tốt nhé~