Chương 4 - Hành Trình Tìm Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

15

Sau đó cậu không nhờ ai mang tiền cho tôi nữa.

Tiền học bổng và tiền thưởng của tôi cộng lại, trừ tiền ăn ra vẫn còn dư.

Chỉ là đã lâu không có tin tức gì của cậu,

Tôi có chút lo lắng cho ông ấy.

Tốt nghiệp cấp hai, tôi thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất huyện, trường Chuyên huyện.

Nơi đó rất gần chỗ cậu ở.

Cuối tuần ra ngoài mua sách tài liệu,

Tôi đi loanh quanh thế nào lại đi đến cái sân nơi cậu ở.

Lấy hết can đảm gõ cánh cửa sơn xanh ấy,

Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên.

Tôi vừa mừng vừa sợ,

Hai chữ “Mợ ơi” suýt nữa thốt ra khỏi miệng.

Người phụ nữ nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

“Anh ơi, nhà mình có cháu gái từ bao giờ thế?”

Một người đàn ông bước ra.

Tim tôi đập nhanh, lo lắng đến toát mồ hôi hột, chờ đợi một trận mắng mỏ của cậu,

“Không quen, chắc chắn là kẻ lừa đảo, thấy người sang bắt quàng làm họ để lừa tiền đấy.”

Nhìn hai người xa lạ, lòng tôi dâng lên một nỗi hụt hẫng vô bờ.

Tôi hỏi họ cậu tôi đã chuyển đi đâu, họ xua tay rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi đi khắp sân, hỏi từng nhà một cái tên của cậu,

Cuối cùng cũng có người biết.

“Cậu ta chuyển đi rồi, chuyển ra ven thành phố ấy, chỗ đó gần nhà máy thép nơi cậu ta làm việc.”

Tôi bắt một chuyến xe buýt đến nhà máy thép,

Đứng đợi ở cổng cho đến khi tan làm buổi tối.

Vẫn không thấy cậu đâu,

Đang định hỏi thăm thì cậu xách ấm nước nóng đi ra.

Cậu đi lấy nước nên ra hơi muộn.

Cậu cũng nhìn thấy tôi.

Quanh đây toàn là công nhân, đột nhiên xuất hiện một học sinh mặc đồng phục rất nổi bật.

“Cậu ơi, cuối cùng con cũng tìm được cậu rồi.”

Cậu vẫn không thèm cho tôi sắc mặt tốt, vừa đi vừa mất kiên nhẫn nói:

“Chẳng phải bảo không cần tiền sao, lại tìm tao làm gì.”

“Cậu ơi, con chỉ muốn đến thăm cậu thôi.”

“Thăm tao?”

Cậu khựng bước, nghiêng đầu lạnh lùng hỏi.

Tôi khẽ gật đầu.

“Thấy rồi chứ? Giờ thì biến đi được rồi đấy.”

Cậu đi thoăn thoắt, rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Tôi không đi theo, vốn dĩ tôi chỉ muốn nhìn cậu một cái thôi.

Ven thành phố chỉ có một chuyến xe buýt,

Tôi đợi đến mức bụng đói cồn cào mà xe vẫn chưa tới.

Đang thẫn thờ nhìn biển dừng xe buýt thì một chiếc xe máy đỗ bên lề đường.

“Cậu!”

Mặt cậu vẫn đen như nhọ nồi,

Rút từ trong túi ra hai trăm đồng đưa qua:

“Muốn tiền thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo tam quốc, cái thói gì không biết.”

Tôi vội vàng xua tay,

Con thật sự không phải đến để xin tiền mà.

“Con không lấy đâu, tiền cậu cho hồi trước con vẫn còn.”

Bụng tôi kêu rồn rột.

Cậu nhíu mày, lạnh giọng quát:

“Lên xe.”

16

Cậu dẫn tôi đi ăn đồ nướng,

Gọi rất nhiều món,

Tôi quả thực rất đói,

Bắt đầu ăn một cách ngon lành,

Cậu đột nhiên cười khẩy một tiếng rồi nói:

“Cái đồ chết vì sĩ diện khổ thân, không tiền ăn cơm còn không chịu lấy tiền, tao thà rằng mày đừng lấy tiền của tao, cút cho xa vào, nhìn thấy mày là tao thấy phiền.”

Tôi vừa nhai mì căn vừa lầm bầm nhỏ giọng:

“Phiền mà còn dẫn người ta đi ăn, đúng là khẩu xà tâm phật.”

“Lão tử sợ mày chết đói, lão tử tội nghiệp mày.”

“Con đúng là tội nghiệp thật mà, con chỉ còn mỗi cậu là người thân thôi, không tội nghiệp sao được. Vậy nên cậu cứ tội nghiệp con mãi đi, đừng có khẩu xà tâm phật nữa. Con biết cậu quan tâm con mà.

“Con cũng muốn quan tâm cậu, cậu có thể tin con một lần không, con không phải là đứa vô ơn, con không phải mà…”

Nước mắt làm tôi nghẹn ngào không nói nên lời,

Bàn tay đang cầm con ghẹ của cậu khựng lại giữa không trung,

Đôi mắt đỏ ngầu của cậu nhìn tôi, giọng khàn đặc:

“Đừng có diễn cái trò này trước mặt lão tử, mau ăn đi, ăn xong rồi biến về.”

Ánh đèn chiếu rọi vào người cậu, làm những sợi tóc bạc của cậu càng thêm nổi bật,

Có lẽ vì tôi đã lớn rồi,

Sau bữa ăn đó, cậu dường như không còn hung dữ như trước nữa,

Thỉnh thoảng cậu sẽ đến cổng trường đón tôi,

Dẫn tôi đi ăn món ngon,

Có lúc còn mua đồ ăn vặt mang đến cho tôi,

Mặc dù cách nói chuyện của cậu vẫn rất gắt gỏng, nhưng tôi đã quen rồi.

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học,

Tôi dùng tiền đi làm thêm để mời cậu đi ăn,

Cậu uống say khướt,

Đôi mắt cậu đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

“Mẹ mày quá vô lương tâm, cậu có thể làm bất cứ chuyện gì vì bà ấy, thậm chí là chết, chỉ vì cậu không có tiền, nên bà ấy hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu.

“Bà ấy có bao giờ nghĩ cậu sẽ đau lòng không, cậu cũng là con người mà, cũng biết đau lòng chứ.

“Sau khi bà ấy ly hôn với bố mày, cậu đã cầu xin bà ấy một cách hèn mọn như thế, không có tiền cậu có thể đi kiếm, nhưng bà ấy nói gì hả? Bà ấy nói ‘Tôi vốn dĩ chẳng thích anh, đừng có đeo bám tôi nữa’.”

“Cậu hận bà ấy, cậu hận bà ấy, cậu hận bà ấy…”

Cậu nước mắt giàn giụa,

Tôi đỡ lấy chai rượu từ tay cậu, nức nở:

“Cậu ơi, mẹ con không xứng với cậu, bà ấy không xứng với cậu.”

Cậu quá tốt rồi, là mẹ con không có cái phước đó.

17

Lên đại học tôi học ngành y đa khoa,

Kỳ nghỉ hè quay về,

Tôi đi viếng mộ ngoại,

Nói với bà rất nhiều chuyện,

Về những phong cảnh tôi đã từng thấy mà ở quê không có.

Tốt nghiệp đại học, tôi vào làm việc trong bệnh viện,

Tôi đón cậu lên ở cùng mình,

Sức khỏe của cậu cũng không tốt, có nhiều bệnh nền,

Để cậu ở bên cạnh, tôi mới yên tâm.

Cậu là người không ngồi yên một chỗ được,

Tự mình tìm một công việc bảo vệ,

Cậu nói ở nhà không thoải mái,

Đi làm còn có người nói chuyện, thời gian trôi cũng không chậm thế.

Công việc không nặng nhọc, cậu lại thích,

Nên tôi cũng không phản đối.

Năm thứ ba đi làm, tôi mua nhà ở thành phố, cậu đưa tôi hai mươi vạn,

Tôi không lấy thì cậu nổi giận,

Không chịu về nhà, cũng không chịu ăn cơm,

Tôi đành phải nhận lấy rồi gửi tiết kiệm giúp cậu.

Sau đó tôi kết hôn, đối tượng là đồng nghiệp của tôi,

Anh ấy cũng là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, đối xử với cậu tôi rất tốt.

Hôm đó tan làm, mẹ tôi chặn đường tôi,

Bà già đi rất nhiều, quần áo cũng có chút rách rưới,

Tôi định giả vờ không quen biết, bà lại nắm chặt lấy tôi:

“Tiểu Anh, mẹ đến tìm con đây, bây giờ mẹ chỉ còn mình con thôi, con sẽ không bỏ mặc mẹ đúng không?”

Tôi gạt tay bà ra khỏi cánh tay mình, thản nhiên nói:

“Xin lỗi, nhà tôi đã có hai người già rồi, không có phòng cho bà ở đâu.”

“Không sao, không sao mà, mẹ ngủ sofa cũng được, không, mẹ ngủ ngoài ban công cũng được, có được không con.”

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến thế,

Lúc trước khi mẹ nói nhà chú Ngụy không có chỗ cho tôi ở,

Tôi đã túm lấy vạt áo bà, van xin:

“Con có thể ngủ sofa, không, con có thể ngủ ngoài ban công cũng được.”

Mẹ tôi hất tay tôi ra, mất kiên nhẫn nói:

“Ngoài ban công toàn là hoa chú Ngụy trồng, mẹ đã bảo con không có chỗ ở rồi, sao con không biết điều thế hả.”

18

Mẹ tôi bị con của chú Ngụy đuổi ra khỏi nhà,

Chúng đã có công việc, kết hôn sinh con, rồi đón chú Ngụy đi,

Căn nhà ở thành phố cũng bán mất rồi,

Mẹ tôi không có nơi nào để đi,

Bà dò hỏi khắp nơi rồi tìm được tôi,

Ánh mắt mẹ nhìn tôi bây giờ, y hệt như ánh mắt tôi nhìn bà năm đó.

“Ngại quá, ban công nhà tôi trồng hoa rồi, không có chỗ trống cho bà ở đâu.”

Ánh mắt mẹ tôi trở nên u ám và lạnh lẽo:

“Tao là mẹ mày, không có tao thì làm sao có mày ngày hôm nay? Sớm biết mày là cái thứ vô ơn như thế này, hồi đó tao nên vứt mày cho chó ăn cho rồi.”

Nhìn bộ dạng tức tối của bà, tôi dở khóc dở cười:

“Tôi của ngày hôm nay là nhờ ngoại và cậu đã nâng đỡ tôi mà có. Nói về độ vô ơn, tôi còn xa mới bằng được bà.”

“Cái con tiện nhân này, dám nói tao như thế à, tao đánh chết mày.”

Tôi giữ chặt cánh tay bà, lạnh giọng nói:

“Đừng có làm loạn ở đây.

“Nhân lúc hôm nay tâm trạng tôi còn tốt, mau biến đi cho khuất mắt. Bà mà còn đeo bám tôi nữa, tôi sẽ chọn cho bà một ‘nơi dưỡng lão’ thật tốt, để trả lại sự trong sạch cho cậu tôi.”

Bà rốt cuộc cũng biết sợ,

Từ đó không bao giờ đến tìm tôi nữa.

Tôi bảo cậu nghỉ công việc bảo vệ, về nhà trông cháu giúp tôi.

Mỗi ngày tan làm, cậu đều bế đứa nhỏ đứng đợi tôi ở cổng khu chung cư,

Giống hệt như năm đó, ngoại đứng đợi tôi đi học về.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)