Chương 2 - Hành Trình Tìm Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Trên đường đến nhà chú Ngụy, tôi nhìn thấy chiếc xe máy quen thuộc.

Cả người tôi nóng bừng lên.

Tôi nhìn quanh bốn phía, phía trước một tiệm sửa xe không xa, tôi thấy cậu, và cả mẹ nữa.

Mẹ đã lâu không gặp giờ trông sành điệu hơn hẳn, tóc uốn xoăn, mặc váy, cách ăn mặc y hệt người thành phố khiến bà trông càng trẻ trung, xinh đẹp hơn.

Tôi định xông đến ôm lấy bà, nhưng giọng nói của cậu đã đóng đinh tôi tại chỗ:

“Tôi với mẹ tôi nợ cô chắc? Tôi ngồi tù thay cô, mẹ tôi giúp cô cưu mang cục nợ, còn cô thì sống nhởn nhơ tự tại Nếu cô còn chút lương tâm thì mang con cô đi đi, mẹ tôi không còn hơi sức đâu mà nuôi con cho cô nữa.”

Tôi áp sát vào tường, cắn chặt môi, đầu óc ong ong.

Mẹ tôi từng giết người? Còn bắt cậu ngồi tù thay?

Chẳng trách cậu hận bà ấy đến thế. Nhưng tại sao mẹ tôi lại giết người?

“Sao, thấy bất công à? Mẹ anh hại chết mẹ tôi, chiếm đoạt bố tôi, mẹ con anh ăn nhà tôi ở nhà tôi. Anh ngồi tù thay tôi thì có gì không được, mụ tiểu tam đó nuôi con cho tôi thì có gì không được?”

“Cô mà còn dám nói mẹ tôi là tiểu tam một lần nữa, tôi giết cô.”

Lời vừa dứt, cái tát của cậu cũng giáng xuống mặt mẹ tôi.

Tiếng la hét, tiếng chửi rủa vang lên.

“Thẩm Vĩ Trạch, anh dám đánh tôi, còn muốn vào tù ngồi bóc lịch nữa không? Mẹ anh chính là tiểu tam, nếu không phải mụ ta cướp bố tôi thì mẹ tôi đã không tự tử.”

Cậu hừ lạnh một tiếng, nói:

“Tao đánh mày đấy, có giỏi thì tống tao vào lần nữa đi. Tao đang định báo cảnh sát đây, để nói cho họ biết năm đó tao trong sạch, kẻ lừa đảo thật sự chính là mày, Lý Tuyết Mai!”

“Mẹ mày bị máy móc làm bị thương khi đang làm việc ở xưởng, nhiễm trùng nặng, không chịu nổi đau đớn mới tự tử, người trong làng ai cũng biết, mày không biết chắc?”

Giọng mẹ tôi dịu xuống, bà ta sợ cậu báo cảnh sát để lật lại bản án.

“Cho dù là vậy thì tôi phải cảm kích mẹ con anh đến rơi nước mắt à? Nếu không phải tại mẹ anh mạng lớn khắc chết bố tôi, tôi có đến mức phải đi vào con đường đó không?”

Cậu cười, tiếng cười mang theo sát khí khiến tôi rùng mình lẩy bẩy.

“Lý Tuyết Mai, mặt mày có còn da không hả? Đừng cái gì cũng đổ lỗi lên đầu mẹ tao. Từ nhỏ mày đã ham hư vinh, lừa tiền của bao nhiêu đàn ông, hứa hẹn gả cho bao nhiêu người? Bị người ta kiện, mày không đền nổi, chạy về cầu xin mẹ tao. Mẹ tao thương mày là phận con gái không chịu nổi khổ cực chốn lao tù mới bảo tao đi thay mày, mày quên rồi sao? Lương tâm mày đâu?”

7

Bóng đêm dần buông xuống.

Cái đen kịt không nhìn thấu được như một tảng đá khổng lồ đè nặng khiến tôi không thở nổi.

Tiếng của cậu và mẹ tôi vẫn gay gắt:

“Nếu mẹ anh không muốn cho Phùng Tiểu Anh ở nhà bà thì bảo bà đuổi nó đi, làm ơn sau này đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa, đừng vì cái chuyện rác rưởi này mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.”

Tôi bịt chặt miệng, sợ tiếng khóc bị họ nghe thấy.

Tôi lảo đảo bước xuống bậc thang, đi đến nơi có ánh đèn đường.

Cuối cùng cũng không còn nghe thấy tiếng của họ nữa.

Lòng tôi như bị ai bóp nghẹt, đau đớn vô cùng.

Nó cũng chứng thực một sự thật là mẹ không muốn quản tôi nữa.

Chẳng cần để bà ấy nhìn thấy tôi làm gì, cũng chẳng cần nói với bà ấy nỗi vất vả của ngoại nữa.

Bà ấy biết hết, chỉ là không quan tâm mà thôi.

Tôi nghĩ mình phải quay về, về nhà ngoại.

Cậu có đuổi tôi cũng không đi.

Tôi muốn hiếu thảo với ngoại, hiếu thảo với cậu.

Đây là nợ mà mẹ tôi đã vay của họ, tôi muốn giúp bà trả lại, dù tôi biết rõ vĩnh viễn cũng không trả hết được.

Tôi đi đến dưới gầm cầu, định qua đêm ở đây.

Cả ngày chưa ăn gì, bụng tôi kêu rồn rột. Tôi lục thùng rác tìm được hai cái bánh mì, thơm lắm, mềm lắm.

Tôi ăn một cái, còn một cái cất vào cặp để dành cho ngoại.

8

Trời vừa hửng sáng, tôi đã ra trạm xe buýt đợi xe.

Bác tài xế nhận ra tôi, nhất quyết không cho tôi lên xe.

Nhìn những chiếc xe lướt qua mình, tôi khóc vì sốt ruột.

Bỗng nhiên có ai đó kéo áo tôi:

“Phùng Tiểu Anh, đúng là em rồi, em ở đây thật sao.”

Là thầy Thạch.

Tôi nghỉ học một ngày, thầy đã tìm đến nhà.

Ngoại như phát điên chạy khắp núi tìm tôi, thầy và các bạn cũng vào núi gọi tên tôi.

Cuối cùng hỏi thăm được tôi đã lên xe buýt vào thành phố.

Thầy Thạch đã bắt chuyến xe sớm nhất để tìm tôi.

Đối diện với thầy, tôi khóc không thành tiếng.

Thầy mua bánh bao cho tôi, đưa tôi lên xe buýt về nhà.

Biết mình làm sai, tôi cúi gầm mặt không dám nhìn thầy.

Thầy ân cần nói:

“Tiểu Anh, sau này đi đâu cũng phải nói với ngoại một tiếng, nếu không bà sẽ lo lắng lắm, sẽ sốt ruột vì em đấy. Bà vất vả lắm, em phải nghe lời bà, dù thế nào cũng không nên bỏ nhà đi.”

Tôi ra sức gật đầu.

Lời thầy nói tôi đã ghi tạc vào lòng, sau này sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa, tôi sẽ không rời xa ngoại.

Gần trưa thì về đến làng.

Ngoại đang ngồi trên tảng đá lớn ở đầu làng, không biết đã ngồi bao lâu, đôi mắt dày dạn sương gió bị gió thổi đỏ hoe.

Tôi rảo bước chạy về phía ngoại, ngoại cũng đứng dậy, run rẩy bước tới.

Sà vào lòng ngoại, tôi nghẹn ngào:

“Ngoại ơi, con xin lỗi, con sai rồi.”

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”

Ngoại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nước mắt già nua lã chã rơi.

Để giảm bớt chi tiêu, để chất lượng cuộc sống của ngoại quay về như cũ, tôi đề nghị thôi học.

Tôi có thể xuống đồng làm việc, còn có thể đi nhổ cỏ thuê cho hàng xóm kiếm tiền.

Nghe xong, khuôn mặt hiền từ của ngoại bỗng trở nên nghiêm nghị:

“Xương cốt ngoại còn cứng cáp lắm, chưa đến mức đó đâu. Để trẻ con kiếm tiền nuôi gia đình thì ra cái thể thống gì? Nếu con thật sự hiếu thảo thì hãy học hành cho tốt, thi lấy cái bằng đại học.”

Tôi dùng từng tấm giấy khen để báo đáp ngoại, còn ngoại dùng những câu: “Tiểu Anh nhà mình giỏi quá” để khích lệ tôi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã bốn năm trôi qua.

Tôi đã cao lớn hơn nhiều, nhưng sức khỏe của ngoại không còn như trước, đi lại ngày càng thở dốc, ăn uống cũng ít đi.

Cậu đúng như lời đã nói, thật sự chưa từng ghé qua nhà.

Ngoại thường ngồi trên tảng đá lớn đầu làng nhìn về phía xa, ngồi một mạch mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi màn đêm buông xuống hoặc khi tôi ra gọi bà mới chịu về nhà.

9

Tôi đã học lớp năm rồi, chữ nghĩa biết ngày càng nhiều, còn đạt giải trong kỳ thi Olympic Toán.

Khi tôi chạy về nhà để chia sẻ niềm vui với ngoại, thì ngoại lại không đáp lời tôi.

Tôi ra đầu làng không thấy, vườn rau cũng không có bóng dáng bà, chạy ra ngoài đồng cũng không thấy đâu.

Tôi khóc gọi tên ngoại rồi chạy lên núi.

Ngoại đang nằm dưới một gốc dâu rừng, tay vẫn còn nắm hai quả dại.

Như sét đánh ngang tai, tôi xông đến ôm lấy ngoại vừa khóc vừa gọi.

Đôi mắt già nua từ từ mở ra, bà khó nhọc nói:

“Đừng khóc…”

Tôi cõng ngoại về nhà, hỏi bà thấy không khỏe ở đâu.

“Chỗ nào cũng khỏe, chỉ là ngoại lỡ ngủ quên thôi.”

Tiếp đó ngoại ho dữ dội, một vũng máu tươi trên khăn tay khiến tôi luống cuống, hoảng loạn khóc lớn.

Ngoại bệnh rồi.

Tôi muốn đưa bà đi bệnh viện, ngoại khó nhọc nói:

“Sao càng biết nhiều chữ lại càng không nghe lời thế hả con? Ngoại lừa con bao giờ chưa, thật sự không sao đâu, đừng lo.”

Ngoại chưa bao giờ lừa tôi, nhưng lần này bà đã lừa tôi rồi.

Tôi nằm bên cạnh ngoại suốt đêm không ngủ. Ngoại ngủ cũng không yên, lúc thì gọi tên cậu, lúc lại tỉnh dậy thở dài thườn thượt.

Trời vừa sáng, tôi xin thầy giáo nghỉ học, giấu ngoại để lên huyện.

Đứng giữa phố xá, tôi mông lung không biết phải làm sao. Biết tìm cậu ở đâu bây giờ?

Tôi đi đến nơi lần trước nhìn thấy xe máy của cậu, hy vọng có thể gặp được ông ấy ở đây.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua tôi như con ruồi không đầu chạy loạn khắp huyện lỵ.

Ngoại vẫn đang ở nhà cần người chăm sóc.

Trong lúc lo lắng tột cùng, tôi chợt nhớ ra một người.

Bà ấy có lẽ biết chỗ ở của cậu.

Tôi chạy thục mạng, thở hổn hển nhón chân tìm kiếm bà ấy trong khu chung cư.

10

Cuối cùng tôi cũng thấy bóng dáng quen thuộc, mẹ tôi xách túi, ôm cánh tay chú Ngụy từ cổng khu chung cư đi ra.

Tôi bước nhanh tới.

Bà khựng bước, ngẩn người một lát rồi ngạc nhiên nói:

“Tiểu Anh, sao… sao con lại tới đây?”

“Ngoại bị bệnh rồi, con…”

Bà ngắt lời tôi:

“Cái con bé này, bà ấy bệnh thì con tìm mẹ làm gì, ai mà chẳng có lúc ốm đau, già rồi thì bệnh là chuyện bình thường, già rồi mà vẫn cứ hay làm mình làm mẩy.”

Tôi nhìn bà bằng đôi mắt đỏ rực, gào lên:

“Ngoại ho ra cả máu rồi mà mẹ bảo bà làm mình làm mẩy? Mẹ có còn lương tâm không? Mẹ nói vậy không sợ gặp báo ứng sao?”

Mẹ nhìn tôi như nhìn một người lạ, hồi lâu sau mới mở miệng:

“Bà ấy nói gì với con rồi? Có phải bà ấy bảo con nói với mẹ như thế không?”

Lời bà nói như một nhát dao đâm thấu tim tôi.

Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, lã chã rơi xuống.

Người mẹ tôi từng yêu nhất, vào khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn thất vọng về bà.

Tôi nhìn bà trừng trừng, giọng run rẩy:

“Trong lòng mẹ ngoài tiền ra thì còn cái gì nữa không?”

Bà cười lạnh:

“Còn cần cái gì nữa? Mau về đi, đừng ở đây làm xấu mặt nữa.”

Bà ta khoác tay chú Ngụy, rảo bước rời đi.

“Con không phải đến xin tiền mẹ, cậu con ở đâu?”

Mẹ khựng lại, quay đầu, cười mỉa mai:

“Nó hả? À đúng rồi, mẹ nó sắp chết, đứa con hiếu thảo như nó không ở bên cạnh à? Ha ha ha, tốt lắm. Làm sao mẹ biết nó ở đâu, cái loại không nghề ngỗng gì, độc thân như nó thì ai biết đang trộm gà bắt chó ở xóm nào.”

Tiếng giày cao gót của bà gõ xuống đường cồm cộp, tiếng cười âm u đáng sợ.

Tôi hét lên theo bóng lưng bà:

“Mẹ… con cầu xin mẹ, chỉ cần mẹ nói cho con biết cậu ở đâu, con hứa sau này tuyệt đối không đến làm phiền mẹ nữa.”

Có lẽ bà thấy cuộc trao đổi này rất hời.

Sau khi biết địa chỉ của cậu, tôi bắt một chiếc taxi.

Xe đưa tôi thẳng đến chỗ ở của cậu.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)