Chương 1 - Hành Trình Tìm Kiếm Tình Yêu Giữa Lạnh Lẽo
Công chúa đem lòng yêu vị Thái phó lạnh nhạt tới tận xương tủy ấy, một người thanh lãnh đến cực điểm, nhưng tiếc thay, chàng lại chẳng hề yêu nàng.
Dẫu bị chối từ, công chúa vẫn không cam lòng, dùng mưu kế ép gả cho chàng, song
chàng vẫn lãnh đạm như xưa, suốt ba năm thành thân chưa từng viên phòng.
Khi nàng ngỡ rằng chàng hẳn là không ưa nữ sắc, thì lại bất ngờ hay tin, chàng có nuôi một
nữ tử làm ngoại thất ở bên ngoài.
1.
Ba năm phu thê chưa từng viên phòng khiến ta bắt đầu hoài nghi rằng Tịch Thanh Từ vốn
không thích nữ nhân, nào ngờ lại bất ngờ nghe được tin chàng có nuôi một ngoại thất bên
ngoài, mà nữ tử ấy còn đang mang thai.
Cơn giận bốc lên tận óc khiến toàn thân ta run rẩy, ta lập tức dẫn theo người xông đến
trước mặt nữ tử kia, không chút nể tình mà ép nàng uống một bát thuốc phá thai.
Ngày hôm đó, nàng thấy huyết, đứa trẻ trong bụng không giữ được, ngoại thất của Tịch
Thanh Từ cũng vì vậy mà không còn nữa.
Chàng nghe tin dữ, vội vã chạy tới, song vẫn chậm một bước, để mặc nàng chết ngay trong vòng tay mình.
Một thân y phục trắng toát thấm đẫm máu tươi, nước mắt còn vương nơi khóe mắt, tay
nàng run rẩy khẽ chạm lên mặt chàng, môi lại nở một nụ cười như thể đã được giải thoát, rồi cứ thế trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay chàng.
Khi ấy, ta bị lửa giận che mờ lý trí, đứng một bên không ngừng buông lời sỉ nhục nàng, còn
Tịch Thanh Từ thì mắt đỏ rực như máu, rút kiếm ra chỉ thẳng vào ta — khoảnh khắc đó, lòng ta chết lặng.
Về sau, để khiến chàng ghê tởm, ta cố tình thu nạp vài tiểu thiếp vào phủ, mà những nữ tử ấy, không ai khác, đều có dung mạo tương tự với nữ tử khi xưa.
Ta khiến phủ đệ của chàng rối loạn, không còn trật tự; vị Thái phó phong thần tuấn lãng, tiền
đồ vô lượng thuở nào, từ đó trở thành trò cười lớn nhất chốn Trường An.
Thế nhưng Tịch Thanh Từ vẫn như cũ, thanh nhã lãnh đạm, cao quý lạnh lùng như tuyết
đầu sơn, mặc ta điên cuồng gây rối thế nào, chàng cũng không nói một lời.
Chàng cứ thế để mặc ta múa hát trước mặt như một gánh hề, ồn ào náo nhiệt, mà trong mắt chàng, chỉ là một màn diễn lố bịch.
Cuối cùng, khi tâm đã mỏi, thân đã mệt, ta để lại cho chàng một tờ hòa ly thư rồi lặng lẽ rời đi.
2.
Ngoại ô thành có ngọn Nam Sơn, trên núi ấy có ngôi chùa tên gọi Hàn Sơn Tự.
Ta muốn đến đó để hỏi Phật Tổ, kiếp trước giữa ta và Tịch Thanh Từ rốt cuộc mang mối
nghiệt duyên gì, mà kiếp này lại dây dưa thê lương đến thế.
Thế nhưng ta chẳng kịp gặp được Phật Tổ, bởi ta đã chết giữa đường.
Hôm ấy trời đại hàn, tuyết trắng bay đầy, ngựa kéo xe bất ngờ hoảng sợ, lao loạn trên sườn núi, không cách nào khống chế.
Ta bị hất khỏi xe, rơi xuống vách núi, chết ngay tại chỗ.
Tuy thân xác đã chết, nhưng hồn phách của ta vẫn chưa tan, cứ phiêu đãng giữa không
trung, tựa sương tựa khói, bồng bềnh vô định chẳng biết phương nào.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, ta trông thấy Tịch Thanh Từ — chàng đến vực sâu tìm ta, dốc
hết sức đào bới lớp tuyết dày đến mức mười đầu ngón tay đều nhuộm máu tươi, rồi ôm lấy
thi thể ta, quỳ ngồi giữa trời tuyết, gào khóc thảm thiết, bộ dạng vừa chật vật lại vừa bi
thương, là dáng vẻ mà xưa nay ta chưa từng thấy nơi chàng.
Ta từng nghĩ chàng chưa bao giờ để tâm đến ta, bởi dẫu là phu thê, giữa ta và chàng chẳng
hề có tình yêu; nhưng một người từng sống động, rạng rỡ như ta, trong khoảnh khắc ấy
bỗng chốc trở thành thi thể lạnh giá, lặng lẽ nằm trước mặt chàng — dù có là người xa lạ,
cũng khó tránh khỏi nỗi xót xa.
Ta quanh quẩn bên chàng, song chàng chẳng thể thấy được ta; ta trông theo bóng lưng
chàng cõng lấy xác ta, từng bước từng bước rời khỏi nơi ấy, để lại trên nền tuyết trắng trải
dài chỉ duy nhất dấu chân của một mình chàng.
3.
Tịch Thanh Từ vốn đã lạnh nhạt, nay lại càng không còn biết cười, còn hồn phách ta thì vẫn
lặng lẽ đi theo bên chàng, ngày ngày trông thấy chàng mặt mày u ám vào triều, mặt mày u
ám dùng bữa, ta nói với chàng biết bao điều, nhưng chàng chẳng nghe được lấy một lời.
Thời gian thấm thoát trôi qua cho đến khi băng tan tuyết chảy, xuân về hoa nở, Tịch Thanh
Từ đột ngột tiến cung, dâng sớ từ quan — vị Thái phó trẻ tuổi quyền khuynh triều dã, thanh
danh chấn động thiên hạ, vậy mà lại cáo quan rũ áo không chút lưu luyến.
Ta lo lắng đến mức xoay vòng vòng bên cạnh chàng mà chẳng ngăn được gì, chỉ biết trong
lòng quặn thắt, bởi chàng vốn dĩ nên có một tiền đồ sáng rạng.
Sau khi từ quan, Tịch Thanh Từ trở về phủ, giải tán toàn bộ gia nhân, rồi một mình lên núi
Nam Sơn; chàng nhắm chặt hai mắt, quỳ nơi Phật đường, hai tay chắp lại, sau lưng là
phương trượng đang tụng kinh, tay cầm đao cạo, gọt sạch mái tóc xanh đen vốn từng điểm
qua bao gió tuyết.