Chương 8 - Hành Trình Thay Thế Cô Dâu
Họa Khởi An cúi người xuống, bên tai tôi là giọng nói nghiến răng ken két:
“Vợ yêu à, em định đi đâu?”
Chu Dao vội vàng chạy lại, giọng ngọt đến nhỏ nước:
“Khởi An, em mới là vợ anh.”
Họa Khởi An không thèm liếc cô ta một cái, chỉ liếc mắt với quản gia.
Sau đó ba tôi, mẹ tôi, và cả Chu Dao bị vệ sĩ lôi ra ngoài.
Sau lưng áp lực dồn tới, tôi không nhịn được rùng mình.
Đang tính tìm cách thoát thân, Họa Khởi An bỗng nhấc bổng tôi lên, một tay siết vai tôi, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ta xoay người ôm gọn vào lòng, mùi nước hoa gỗ mát lạnh ập đến.
Anh siết chặt vai tôi, như muốn nghiền nát xương tôi ra.
“Thấy hai đứa mặn nồng thế này là mẹ yên tâm rồi.” Mẹ Họa đúng kiểu mù nhân gian, không hề nhận ra đây là hiện trường án mạng.
“Mẹ gọi con về là muốn nói Khởi An đã tỉnh, San San đúng là phúc tinh của nhà ta, mới đến một ngày, Khởi An đã tỉnh.”
“Mẹ biết hết chuyện rồi, không sao đâu, mẹ chỉ nhận con là con dâu.”
Bảo sao lúc tôi phát điên bà vẫn bình tĩnh như vậy.
Thì ra bà gọi tôi về chỉ để thông báo Họa Khởi An đã tỉnh, còn chuyện gả thay bà căn bản không quan tâm.
“Không…” Tôi dứt khoát, không do dự chút nào, “Con không xứng với Họa Khởi An.”
“Em xứng.” Tôi nghe thấy tiếng răng hàm Họa Khởi An nghiến đến mức mòn men răng, “Mẹ chỉ nhận em.”
Tôi không dám nhìn anh ta: “Cũng không nhất thiết phải là tôi.”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Không phải em thì không được.”
Mẹ Họa cười đến không khép nổi miệng, bà thật sự không ngờ, tưởng Họa Khởi An yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Họa Khởi An kén chọn, 25 tuổi chưa từng yêu ai, nếu không vì tai nạn hôn mê, mẹ Họa cũng không dám tự quyết định cưới vợ thay anh xung hỉ, chứ tính cách anh thì không biết đến năm nào tháng nào mới chịu cưới.
“Con vui quá, mẹ nhìn là biết thích San San, đoán là con cũng thích.”
“Đúng vậy,” Họa Khởi An siết chặt vai tôi, “Thích chết luôn.”
Dòng chữ bay:
【Tôi ngửi thấy mùi vợ chồng thù hằn, sắp giết nhau tới nơi rồi.】
Dòng chữ nói đúng, Họa Khởi An thật sự muốn giết tôi.
Anh bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, tôi thì hôn trộm, sờ mó, nhỏ nước miếng lên người anh, mấy chuyện đó đủ làm một người mắc bệnh sạch sẽ sụp đổ phát điên, nhưng tôi không ngờ anh đã phát điên tới trình độ này.
Tôi gả xung hỉ mà chưa đăng ký kết hôn, sáng hôm sau, anh lôi tôi lên chiếc xe thể thao màu bạc, đạp ga một cái, tôi suýt văng ra ngoài.
Vừa lúc cục dân chính mở cửa, Họa Khởi An kéo tôi đi như cướp dâu thời cổ đại.
Anh ném giấy tờ lên bàn, lạnh lùng phun hai chữ:
“Đăng ký.”
Nhân viên thấy vẻ mặt tôi, hỏi một câu:
“Tự nguyện chứ?”
Bên tai liền vang lên tiếng thì thầm của ác ma:
“Mẹ tôi đưa cho em hai mươi triệu, trả lại đi.”
“Tự nguyện.” Tôi mặt mày đau khổ, “Chúng tôi rất yêu nhau.”
Đăng ký.
Đóng dấu.
Tôi thật sự trở thành vợ Họa Khởi An.
Ra khỏi cục dân chính, Họa Khởi An giật lấy giấy đăng ký, nhét vào túi vest:
“Tôi giữ.”
“Chu San San, em nói em thích chồng không tỉnh lại.”
“Giờ tôi tỉnh rồi, tôi bám chết em.”
Ngón tay anh xoay chìa khóa xe: “Tôi bám em cả đời.”
Thật ra tôi đã hiểu, anh ta bị tôi chọc tức mà tỉnh lại.
“Ha ha,” tôi bật cười, “Cuối cùng tôi cũng cưới được anh, anh không ký hợp đồng tiền hôn nhân, ly hôn anh phải chia tài sản cho tôi, tôi phát tài rồi.”
Tôi ôm lấy gương mặt điển trai của anh, hôn mạnh một cái lên môi:
“Đồ ngốc nhà anh, tôi thật sự thành phu nhân hào môn rồi.”
Họa Khởi An ôm ngực như bị cú sốc nặng.
“Chu San San!!!”
“Em mê tiền tới điên rồi à?”
Tôi giật lấy chìa khóa từ tay anh, hớn hở hát nhỏ:
“Tiền rơi như mưa khắp trời, rơi đầy trong ví tôi, sau ly hôn có hàng chục tỷ, chẳng cần đi làm bị mắng nữa—”
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, tôi chống tay lên thành cửa, cười toe với Họa Khởi An:
“Bye bye, tôi đi trước nhé~”
Lái siêu xe sướng thật, có cảm giác bay lên.
Tôi liếc vào gương chiếu hậu, gương mặt đẹp trai của Họa Khởi An tức đến biến dạng:
“Chu San San!”
“Còn tôi thì sao?”
“Tôi còn chưa lên xe mà!”
Ai thèm quan tâm chứ.
13
Buổi tối, Họa Khởi An ôm chăn bước vào phòng tôi:
“Chu San San, ông chồng phiền phức của em tới rồi.”
Chán thật.
Họa Khởi An vì chuyện sáng nay tôi bỏ anh lại trước cục dân chính mà tức giận, còn sai người điều tra sở thích của tôi. Bữa trưa và tối dì giúp việc nấu toàn là hải sản, mà tôi thì dị ứng với hải sản, vì muốn trả đũa tôi nên anh đúng là bỏ công sức rồi.
Tôi kéo chăn quay lưng lại ngủ.
Mệt quá, cả ngày chưa ăn gì, chẳng mấy chốc cảm giác mất trọng lượng ùa tới, tôi ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tôi lại thấy ba mẹ nhốt tôi trong căn gác tối om dưới cầu thang:
“Ai cho mày lấy búp bê của chị mày? Vào trong đó mà suy nghĩ lại đi!”
“Ba, mẹ, thả con ra.”
“Con sợ tối.”
“Con sẽ ngoan mà, con không dám động vào búp bê của chị nữa đâu.”
Gác cầu thang tối đen như mực, cảm giác ngột ngạt khiến tôi không thể thở được, tôi sợ hãi.
Mồ hôi lạnh ướt cả lưng, tôi co người lại trong góc, cảm giác choáng váng mạnh khiến trước mắt tôi tối sầm.
Một ngày.