Chương 10 - Hành Trình Thay Thế Cô Dâu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chuyện nhỏ thôi, cứ để cô ấy nghịch.”

Quản gia nói: “Phu nhân đánh… tiểu thư nhà họ Lâm.”

“Hử? Vậy thì sao?” Họa Khởi An vừa nói vừa đặt một thùng sữa tắm tôi khen thơm vào phòng tắm.

“Tập đoàn Họa thị nuôi đội ngũ luật sư để ngồi không à?”

“Rõ rồi thiếu gia, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Chu San San có bị thương không?”

“Phu nhân… à không, năng lực chiến đấu mạnh lắm, chỉ trầy da chút thôi, còn Lâm tiểu thư thì phải nhập viện.”

Sắc mặt Họa Khởi An trầm xuống:

“Trầy ở đâu, bác sĩ khám chưa?”

“……Chưa kịp khám, lành rồi.”

“Tôi nhớ con gái nhà họ Lâm từng gây tai nạn bỏ trốn.” Giọng Họa Khởi An lạnh nhạt, “Cũng đến lúc vào trại mấy năm rồi.”

Quản gia làm việc luôn nhanh gọn.

Không bao lâu sau, tôi thấy trên báo, tiểu thư nhà họ Lâm bị bắt vào tù.

Tôi muốn kinh doanh, ước mơ là mở phòng tranh, Họa Khởi An lập tức vung tiền:

“Coi như đầu tư.”

Tôi hỏi: “Nếu lỗ thì sao?”

“Nhà họ Họa em tiêu không hết đâu,” anh cười cười, “Tiêu hết thì tôi vẫn nuôi được em.”

Quãng thời gian đó—

Tôi nhận ra.

Cảm giác có người chống lưng, đứng phía sau bảo vệ mình, hình như cũng không tệ lắm?

14

Lại một lần nữa tôi rơi vào ác mộng—

Tôi bám chặt chăn, cuộn mình lại, mơ màng lẩm bẩm:

“Ba mẹ, cây son của chị không phải con lấy, đừng đánh con.”

“Đau quá, đừng đánh nữa—”

“Sắp thi đại học rồi, con xin hai người, đừng đuổi con đi.”

Họ lạnh lùng đẩy tôi ra ngoài, tôi không có chốn về, chẳng biết đi đâu.

Trời trắng xóa, nhưng tôi có cảm giác bất lực như đang trượt dài mà không nắm được gì.

Tôi nhớ đến Lục An An, đồng nghiệp làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.

Tôi không biết cô ấy có chịu cưu mang tôi không, lúc gọi điện, tôi đã mấy ngày không ăn gì, đầu óc mơ màng, cả người lảo đảo.

Khi ngã xuống, tôi choàng tỉnh.

Họa Khởi An nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, hôn lên trán tôi đầy mồ hôi, tiếng nói bên tai dịu dàng như gió thoảng.

“Đừng sợ, anh ở đây, ngủ đi.”

Hương thơm trên người Họa Khởi An rất dễ chịu, khiến người ta an tâm, tôi mí mắt nặng trĩu, vô thức rúc vào lòng anh, cọ cọ như làm nũng.

“Đừng bỏ em, em sợ…”

Nửa tỉnh nửa mê, tôi chẳng biết mình nói gì nữa.

Họa Khởi An siết chặt vòng tay:

“Đừng sợ, anh luôn ở đây.”

Vòng tay của anh khiến tôi thấy an toàn, cơ thể anh như con búp bê Abebe của tôi, tôi vùi mặt vào ngực anh ngủ thiếp đi.

Nhưng tôi lại mơ.

Trong mơ, tôi thấy dòng chữ bay, chị không muốn gả, tôi nhìn về phía gác cầu thang u ám, hồi nhỏ chỉ vì chạm vào búp bê của chị mà ba mẹ bắt tôi dọn xuống đó ở.

“Tôi gả.”

“Tôi thay chị gả.”

Tôi vui vẻ kéo vali rời khỏi đó.

“Tôi sẽ không phải sống ở gác cầu thang nữa.”

Câu này là cười mà nói ra, lúc tỉnh dậy, Họa Khởi An nhìn tôi trong lòng, đáy mắt lướt qua một tia đau lòng không sao diễn tả nổi.

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh:

“Sao thế, anh trông có vẻ buồn?”

“Không có gì,” anh xoa đầu tôi, nụ cười hơi gượng, “Dậy đi thôi.”

Vài ngày sau, Họa Khởi An ngồi ở phòng khách lướt ipad, tôi vừa xuống lầu đã thấy anh nhận được một tập tài liệu, đang mở ra xem.

Xem xong, anh đột nhiên nhìn tôi đăm đăm, không nói gì, ánh mắt nặng trĩu khiến tôi không hiểu nổi.

Tôi cắn miếng bánh mì, lầm bầm trêu anh:

“Mặt anh căng vậy là sắp phá sản à?”

“Chu San San.” Anh gọi tôi rất nghiêm túc.

“Hả?”

“Thỉnh thoảng em có thể khóc một chút cũng được.”

Lời anh nói thật khó hiểu.

Tôi đứng dậy định ra ngoài, vừa tới cửa thì bỗng dừng lại:

“Anh điều tra hồ sơ khám tâm lý trước đây của tôi đúng không?”

Ngón tay Họa Khởi An khựng lại trên màn hình.

Màn hình tối phản chiếu ánh mắt anh, một tia khác lạ chợt lóe lên:

“Không.”

“Tốt nhất là không, tôi ghét bị người khác điều tra.”

“Ừ, biết rồi,” Họa Khởi An ngước mắt lên, giọng điềm đạm,

“Phòng tranh khai trương thuận lợi nhé, xong việc về sớm, anh làm đồ ngon chờ em.”

Tôi mỉm cười, quay người, nụ cười lập tức biến mất.

Giờ đây, tôi ngoài mặt thì có vẻ hạnh phúc, có người đứng sau, có người ở bên, có người chờ tôi trở về.

Nhưng tôi sẽ không đắm chìm trong vẻ ngoài tốt đẹp này, nếu một ngày giấc mộng tan vỡ, tôi sẽ lại rơi vào vực sâu.

Đối với tôi, bất cứ mối quan hệ nào, không kỳ vọng, thì sẽ không thất vọng.

Tôi quên mất ai từng nói một câu như thế này, khi hạnh phúc bắt đầu gõ cửa, thì nỗi đau cũng bắt đầu đếm ngược.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)