Chương 9 - Hành Trình Đầy Thịt Gà và Nước Mắt
9
Mỗi lần tôi nấu món mới, cậu ta sẽ ra vẻ miễn cưỡng thử, vừa chê “mặn rồi, nhạt rồi, sống rồi, già rồi”, vừa ăn sạch không còn miếng.
Sau này còn chủ động đặt món:
“Này, mai làm cá nấu cay nhé! Thật cay! Cắt cá mỏng!” hoặc “Súp kem nấm lần trước ngon đấy, tối làm tiếp đi.”
Bạch Lộ thì hoàn toàn bị đẩy ra ngoài rìa.
Cô ta vẫn cố giữ hình ảnh tiểu thư danh giá: đánh đàn, cắm hoa, dự đấu giá từ thiện, cười duyên, đi đứng tao nhã.
Nhưng ánh mắt cha mẹ họ Cố rất ít khi dừng lại ở cô ta lâu.
Sự yêu thương và tự hào tuyệt đối ngày trước đã biến mất.
Họ vẫn đối xử lịch sự, cung cấp cuộc sống xa hoa, nhưng giống như một thói quen, một trách nhiệm hơn là tình cảm thật lòng.
Cô ta cố lấy sự ngoan ngoãn để bù đắp, nhưng hiệu quả chẳng đáng kể.
Đặc biệt là trong bữa ăn, khi cả nhà (kể cả Kinh Chập) đều quen đợi tôi nhận xét món ăn hoặc mong tôi làm món tráng miệng mới, thì những câu “Mẹ vất vả rồi”, “Ba giữ gìn sức khỏe” của cô ta trở nên nhạt nhẽo và… dư thừa.
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt cô ta nhìn mình, đầy sự ghen ghét và sợ hãi đang lớn dần.
Cô ta giống như con chim bị mất tổ, quẫy cánh tuyệt vọng nhưng chẳng tìm được chỗ đậu.
Cuối cùng, vào một chiều cuối tuần, mâu thuẫn bùng nổ.
Hôm đó nắng đẹp, tâm trạng tôi cũng tốt, nên nướng một mẻ bánh quy hạnh nhân.
Vỏ bánh vàng ươm, hạnh nhân thơm giòn, hương ngọt lan khắp phòng.
Tôi bưng ra, đặt lên bàn trà phòng khách.
Bà Cố đang đeo kính lão đọc tạp chí, lập tức đặt xuống, mỉm cười cầm một miếng:
“Ừm! Thơm thật! Cốc Vũ của chúng ta giỏi quá!”
Ông Cố ngồi cạnh đọc báo, cũng với tay lấy một miếng, không nói gì nhưng ăn rất nghiêm túc.
Sương Giáng ngửi thấy mùi liền lao xuống, trực tiếp chộp hai miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa lúng búng: “Ừ… lần này đường vừa chuẩn!”
Lập Hạ bưng cà phê đi tới, cũng chen vào: “Để lại cho tôi ít với!”
Kinh Chập từ thư phòng ra rót nước, nhìn thấy cảnh này thì khựng lại một chút, rồi cũng đi đến, tự nhiên cầm một miếng.
Cả nhà vây quanh bàn trà, cùng nhau ăn món bánh đơn giản, bầu không khí hiếm khi ấm áp hòa thuận đến vậy.
Bạch Lộ từ trên lầu bước xuống, hình như chuẩn bị ra ngoài hẹn hò, ăn mặc trang điểm rất kỹ.
Nhưng khi thấy cảnh cả nhà vui vẻ, nhất là thấy Kinh Chập cũng cầm bánh hạnh nhân (trước đây anh chưa từng đụng tới đồ ngọt), bước chân cô ta khựng lại, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.
“Lộ Lộ, lại ăn thử đi, bánh hạnh nhân Cốc Vũ nướng ngon lắm.” Bà Cố gọi.
Bạch Lộ chậm rãi bước tới, không nhìn bánh, ánh mắt lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở tôi.
Ánh mắt đó, như mũi kim tẩm độc.
“Mẹ,” cô ta mở miệng, giọng mang theo chút run rẩy và sắc nhọn, “mẹ còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Bà Cố ngẩn ra: “Ngày gì?”
“Hôm nay là ngày con vào nhà họ Cố, trở thành con gái của mẹ và ba! Tròn mười tám năm ba tháng!” Giọng Bạch Lộ cao hẳn, đầy ấm ức và oán trách.
“Những năm trước, năm nào mẹ cũng tự tay nấu mì trường thọ cho con, ba thì tặng quà, các anh cũng nhớ…”
Không khí ấm áp trong phòng khách lập tức đông cứng.
Nụ cười trên mặt bà Cố cũng khựng lại, xen lẫn chút lúng túng và áy náy:
“Lộ Lộ, cái này…”
Ông Cố đặt báo xuống, nhíu mày.
Kinh Chập mặt không cảm xúc, đặt nửa miếng bánh còn lại xuống.
Lập Hạ và Sương Giáng cũng thu lại nụ cười.
“Thế còn năm nay?” Nước mắt Bạch Lộ trào ra, cô ta chỉ vào đĩa bánh hạnh nhân, giọng vừa nghẹn vừa tức:
“Trong mắt mọi người chỉ có nó! Chỉ có đồ ăn của nó! Cả nhà này còn nhớ từng có một đứa con gái tên là Bạch Lộ không? Tôi là cái gì? Rốt cuộc tôi là cái gì?!”
Cô ta càng nói càng kích động, ngực phập phồng: “Chỉ vì nó biết làm chút đồ ăn? Chỉ vì nó không tranh giành, chỉ biết ăn?.
Mọi người bị dáng vẻ đó lừa rồi sao? Nó toàn giả bộ! Nó thâm hiểm! Nó cố tình dùng cách này để chia rẽ chúng ta! Mọi người tỉnh lại đi!”
“Bạch Lộ!” Ông Cố quát, giọng nghiêm khắc: “Chú ý lời lẽ!”
“Tôi nói sai à?” Bạch Lộ liều mạng, nước mắt lã chã, chỉ tay thẳng vào mặt tôi:
“Cốc Vũ! Cô giả bộ cái gì mà thanh cao? Cô về đây là để cướp hết của tôi đúng không?
Giờ cô hài lòng rồi chứ? Cô đã khiến cả nhà này–”
“Lộ Lộ!” Bà Cố vừa lo vừa giận, đứng lên định kéo cô ta lại.
Đúng lúc này–
“Ọc ọc ọc–”
Một tiếng kêu vang, rõ ràng và kéo dài, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, đến mức ai cũng nghe rõ mồn một — phát ra từ bụng tôi.
Tôi xoa bụng, hơi ngại ngùng nhìn Bạch Lộ đang căng thẳng như dây đàn, chân thành nói:
“Ờ… xin phép cắt ngang. Tôi hơi đói. Mọi người cãi xong chưa? Nếu xong rồi tôi nấu bát mì nhé? Nhanh lắm, mười phút là được.”
Im lặng.
Còn im lặng hơn cả lúc nãy.