Chương 8 - Hàng Xóm Đen Tối
Tôi tận dụng kỹ năng chọc tĩnh mạch cứu người từng luyện ở khoa tim mạch, thiết lập nhiều đường truyền tĩnh mạch để đảm bảo truyền dịch và thuốc được thông suốt.
Khi y tá dụng cụ căng thẳng đến mức tay run lẩy bẩy, tôi bình tĩnh đỡ lấy khay dụng cụ, chuyển từng cây dao mổ, từng cái kẹp cầm máu một cách chuẩn xác.
Khi sản phụ vì mất máu quá nhiều mà nhịp tim giảm đột ngột, tôi lập tức phát hiện thay đổi nhỏ trên máy theo dõi và phối hợp cùng trưởng khoa để cứu sống cô ấy.
Ba tiếng sau, tiếng khóc chào đời lanh lảnh của một bé trai, vang vọng khắp trạm y tế.
Mẹ tròn con vuông.
Khi vị trưởng thôn già cả đầy nếp nhăn, dẫn cả làng – già trẻ gái trai – quỳ xuống cảm ơn chúng tôi,
Khi người chồng trẻ ôm con, nước mắt lưng tròng, nói với chúng tôi:
“Mọi người là Bồ Tát sống…”
Nước mắt tôi lại trào ra.
Nhưng lần này – không phải vì uất ức hay bất công.
Mà là vì một cảm xúc thiêng liêng, khó diễn tả thành lời:
Niềm tự hào sâu sắc khi được là một người khoác áo blouse trắng.
Tôi chợt hiểu – chuyện của Lưu Lệ không chỉ đem đến cho tôi tổn thương.
Nó là một cuộc rèn luyện.
Nó thiêu cháy sự ngây thơ, yếu đuối thừa thãi trong tôi.
Để lại một nội tâm cứng rắn, rõ ràng và kiên định hơn bao giờ hết.
Nó giúp tôi hiểu sâu hơn về sự phức tạp của lòng người, và cũng giúp tôi tin vững hơn vào sứ mệnh mà mình lựa chọn.
12
Sau chuyến thiện nguyện, tôi trở về thành phố.
Cuộc sống vẫn bận rộn, nhưng cũng đầy đủ và viên mãn.
Tôi dẫn dắt đội điều dưỡng của mình, tối ưu hóa quy trình làm việc tại khoa, giúp tăng mạnh hiệu suất và sự hài lòng của bệnh nhân.
Thời gian rảnh, tôi theo học thạc sĩ điều dưỡng hệ vừa học vừa làm.
Cuộc đời tôi, vẫn đi từng bước vững chắc, trong tầm tay của chính mình.
Thỉnh thoảng, tôi cũng nghĩ về Lưu Lệ.
Tôi không biết cuộc sống hiện tại của cô ta ra sao, không biết một năm án treo đó, cô ta có thật sự suy ngẫm về lỗi lầm mình gây ra hay không.
Nhưng – tất cả không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Cuộc đời cô ta, tốt hay xấu, là kết quả từ lựa chọn của chính cô ta.
Còn tôi, đã vứt bỏ tất cả quá khứ, để bước về phía mình – nơi có bầu trời rộng lớn và biển sao lấp lánh chờ đợi.
Một buổi chiều nắng đẹp, tôi được nghỉ và ở nhà dọn dẹp.
Trong góc sâu nhất của tủ, tôi lại nhìn thấy chiếc hộp cứu thương đã bị niêm phong hơn một năm.
Tôi mở nó ra.
Bên trong – cồn i-ốt, băng gạc, bông băng – vẫn được xếp gọn gàng.
Tôi cầm lên một cuộn băng, vuốt nhẹ những vân trắng tinh tươm.
Tôi từng rơi xuống vực sâu do sự độc ác của lòng người.
Tôi đã vùng vẫy, đã chống lại, và cuối cùng – tôi đã bước ra khỏi bóng tối đó.
Vực sâu không nuốt chửng được tôi.
Ngược lại – nó giúp tôi nhìn rõ con đường mình đã qua và cả hướng mình cần đi tới.
Tôi cầm điện thoại, viết một dòng vào blog cá nhân:
“Đừng vì từng bị rồng dữ cắn, mà từ bỏ việc trở thành kỵ sĩ diệt rồng.”
“Lòng tốt của bạn – nhất định phải có gai.”
Viết xong, tôi đóng laptop lại.
Sau đó, cẩn thận thu xếp lại hộp cứu thương ấy, thứ từng mang đến cho tôi muôn vàn rắc rối – nhưng cũng chính là thứ khiến tôi lột xác mà tái sinh.
Tôi lái xe, đem nó gửi đến trung tâm dịch vụ cộng đồng dưới tầng – quyên góp cho “Tủ thuốc chia sẻ” của khu dân cư.
Tôi hy vọng – nó có thể tiếp tục tỏa sáng, giúp đỡ những người thực sự cần nó.
Làm xong tất cả, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa kính, nhuộm cả phòng khách bằng một màu vàng dịu dàng.
Ấm áp. Và yên bình.
Tôi biết – một chương mới hoàn toàn, đang âm thầm mở ra trước mắt tôi.
[HOÀN]