Chương 7 - Hàng Xóm Đầu Độc Hay Tài Năng Thần Kỳ
20 phút sau, tôi ngồi trước màn hình máy tính, cau mày nhìn bảng sao kê tài khoản đầy những mục chuyển khoản dày đặc.
Cô ta có một khoản chi đều đặn mỗi tháng, số tiền không hề nhỏ.
Người nhận: một tài khoản cá nhân lạ.
Tôi hỏi:
“Là gì đây?”
Luật sư trưởng, ông Vương, chỉ vào màn hình:
“Chúng tôi đã tra ra — tài khoản đó chuyên bán thuốc giảm cân cấm lưu hành.”
Tôi lập tức bừng tỉnh:
“Cô ta mua thuốc giảm cân?”
“Không chỉ là mua.” – Ông Vương mở sang một trang khác –
“Cô ta còn bán lại trong group fan của mình, với giá gấp 5 lần.”
Tôi kéo xuống xem các ảnh chụp tin nhắn trong nhóm fan — nội dung khiến tôi rùng mình:
“Công thức bí mật riêng của chị Thanh, giảm 10kg trong 1 tháng!”
“Chỉ bán cho fan VIP, bên ngoài không có hàng.”
“Giá ưu đãi: từ 3000 tệ giảm còn 1500 tệ!”
Bên dưới là phản hồi từ người mua:
“Mới uống 1 tuần, đau bụng dữ dội.”
“Da mặt em vàng bệch, có phải bình thường không chị?”
“Chị ơi, tim em đập loạn xạ, phải làm sao?”
Và câu trả lời từ Lâm Uyển Thanh:
“Bình thường thôi, chứng tỏ thuốc phát huy tác dụng.”
“Cố lên, đẹp là phải chịu đau.”
“Đó là quá trình thải độc.”
Luật sư Vương mở báo cáo xét nghiệm:
“Loại thuốc đó chứa sibutramine và phenolphthalein — đều là chất đã bị cấm.
Dùng lâu sẽ gây tổn thương gan, nghiêm trọng có thể dẫn đến suy gan.”
Tôi siết chặt nắm tay.
Người phụ nữ này độc ác hơn tôi tưởng.
Cô ta không chỉ trộm kết quả nghiên cứu của tôi,
mà còn đầu độc hàng trăm người tin tưởng mình.
Tôi hỏi:
“Có bao nhiêu người đã mua?”
“Ít nhất 300 người.” – Ông Vương đáp –
“Trong đó có một cô gái 17 tuổi, hiện đang nhập viện.”
Mười bảy tuổi.
Tuổi đáng lẽ còn ngây thơ, chưa hiểu gì về hậu quả,
chỉ vì tin lời một “thần tượng”, mà phải gánh chịu đau đớn cả đời.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra — ánh nhìn không còn do dự.
Lâm Uyển Thanh, lần này cô không chỉ phải ra tòa vì trộm cắp,
mà còn vì những mạng người cô đang mang trên tay.
Cô ấy bằng tuổi em gái tôi.
“Luật sư Vương, chuyện này… không còn là tranh chấp dân sự nữa rồi.”
“Chúng tôi biết.” Ông gật đầu:
“Đây là hành vi cấu thành tội ‘buôn bán thực phẩm độc hại và gây nguy hiểm cho sức khỏe người khác’.”
Tôi nói:
“Các anh tiếp tục điều tra. Tôi sẽ trực tiếp báo cáo vụ việc.”
Tôi mở trang web của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm — trang này, tôi đã quá quen.
Trước đây từng nhiều lần dùng nó để tố cáo gian lận học thuật và thí nghiệm trái phép.
Nhưng lần này khác.
Lần này, liên quan đến mạng người.
Tôi gói toàn bộ chứng cứ vào một tập tin, ẩn danh gửi đi.
Lý do báo cáo rất đơn giản và rõ ràng:
“Hotgirl mạng Lâm Uyển Thanh bán thuốc giảm cân cấm lưu hành trong thời gian dài, đã gây tổn hại sức khỏe cho nhiều người.”
Ngay lúc ấy, điện thoại tôi rung lên.
Luật sư Vương gửi tin nhắn:
“Tiến sĩ Cố, chúng tôi vừa phát hiện một tài khoản khác của Lâm Uyển Thanh.
Chuyên dùng để nhận ‘phí tư vấn’ từ fan.”
Tôi mở ảnh chụp màn hình.
Lại là một chuỗi dài các giao dịch chuyển tiền.
• “Tư vấn tình cảm – 500 tệ/lần”
• “Tư vấn định hướng cuộc sống – 1000 tệ/lần”
• “Chat riêng VIP – 2000 tệ/lần”
Mỗi dòng là một nỗi đau được bán với giá cao.
Nhưng khiến tôi thực sự lạnh người là nội dung những lời nhắn kèm chuyển khoản:
“Chị Thanh ơi, bạn trai em ngoại tình rồi, em nên làm gì…”
“Chị ơi, em muốn chết, cứu em với…”
“Em bị trầm cảm, em chỉ tin mỗi chị thôi…”
Còn câu trả lời của Lâm Uyển Thanh, thì đều giống nhau như được lập trình sẵn:
“Tin vào bản thân, em là người tuyệt vời nhất.”
“Cố lên, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.”
“Có chuyện gì, cứ tìm chị. Chị luôn ủng hộ em.”
Sau đó là đường dẫn chuyển tiền.
Tôi nghĩ đến cô gái 17 tuổi đang nằm viện.
Chắc chắn…
cô bé đó cũng từng chuyển tiền cho Lâm Uyển Thanh.
Có thể là tiền tiêu vặt.
Có thể là tiền mừng tuổi.
Chỉ để nghe vài câu sáo rỗng.
Chỉ để đổi lấy vài viên thuốc độc.
Tôi siết chặt tay.
“Luật sư Vương, thêm một nội dung tố cáo nữa:
Lừa đảo vị thành niên dưới danh nghĩa tư vấn tâm lý.”
Gửi.
Ba ngày sau, tiêu đề xuất hiện trên mọi trang tin tức lớn:
“Hotgirl mạng Lâm Uyển Thanh bị tạm giam hình sự, tình nghi buôn bán thực phẩm độc hại và lừa đảo.”
Luật sư Vương gọi đến:
“Tiến sĩ Cố, Lâm Uyển Thanh bị bắt rồi. Bố mẹ cô ta đã bán nhà ngay trong đêm, nhưng số tiền bồi thường vẫn thiếu một khoản lớn.”
“Còn Trương Vĩ — cũng bị tuyên án rồi!
Tội lạm dụng quyền lực và gây nguy hiểm cho cộng đồng, lãnh một năm tù giam.”
Tôi khẽ gật đầu.
Không có cảm giác hả hê như nhiều người tưởng.
Chỉ là — thấy thế giới này, cuối cùng cũng bắt đầu trở lại đúng quỹ đạo một chút.
Trong thang máy, tôi gặp bà Lưu tầng dưới.
Vừa thấy tôi, bà ta cúi gằm đầu xuống, gần như muốn biến mất vào bức tường.
“Tiến sĩ Cố…” – bà lắp bắp.
Tôi còn nhớ rất rõ — bà chính là người mắng tôi ác nhất trong nhóm cư dân lúc trước.
Tôi thản nhiên:
“Có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì cả.” – bà xua tay lia lịa, tới tầng của mình thì gần như chạy trốn khỏi thang máy.
Cửa vừa đóng lại, tôi nghe rõ tiếng bà thở phào dài ngoài hành lang.
Thật thú vị.
Giờ thì họ mới biết sợ.
Chiều hôm đó, công ty quản lý tòa nhà mới đến tiếp quản.