Chương 7 - Hận Thù Giữa Bốn Bức Tường
Tôi bảo Tiểu Nhã gửi bức ảnh tôi từng chụp được — cảnh Thẩm Vi hôn người đàn ông lạ mặt trong xe — kèm theo một tập tài liệu chi tiết do tôi tự tay tổng hợp, vạch trần việc cô ta lợi dụng “Quỹ từ thiện Vi Quang” để tham ô, tiêu xài xa xỉ.
Tất cả được gửi ẩn danh đến tay đối thủ lớn nhất của Kỳ Viễn — tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Viễn.
Loại “phốt” này giữ lại dùng thì phí, mượn dao giết người mới là thượng sách.
Quả nhiên, chưa đến ba ngày sau, scandal về Thẩm Vi tràn ngập khắp các mặt báo.
“Bí mật hào môn: Vị hôn thê tương lai của tổng giám đốc Kỳ thị bị nghi ngoại tình, ân ái trong xe với người đàn ông lạ lúc nửa đêm!”
“Lật mặt danh viện Thẩm Vi: Cuộc sống xa hoa sau ánh hào quang từ thiện, rốt cuộc tiền quyên góp đã chảy đi đâu?”
Ảnh chụp, bằng chứng — đầy đủ không thiếu thứ gì.
Dư luận hoàn toàn bùng nổ.
Hình tượng “bạch nguyệt quang hoàn mỹ” mà Thẩm Vi dày công xây dựng tan thành mây khói.
Từ một danh viện từ thiện được mọi người ngưỡng mộ, cô ta biến thành một kẻ lừa đảo giả tạo bị dư luận phỉ nhổ.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Kỳ thị lại tiếp tục lao dốc.
Lần này, sắc mặt của Kỳ Viễn hẳn là đặc sắc lắm.
Người phụ nữ hắn yêu thương nhất lại cắm cho hắn một cái sừng mà cả nước đều biết.
Hắn trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.
Tôi ngồi trong căn hộ cho thuê rẻ tiền, vừa ăn mì gói, vừa nhìn dòng bình luận công kích Kỳ Viễn và Thẩm Vi trên mạng, cười đến chảy cả nước mắt.
Kỳ Viễn, anh vì cô ta mà đích thân đưa tôi vào tù.
Bây giờ, người phụ nữ mà anh đã dốc hết sức bảo vệ ấy, lại tát cho anh một cú đau đến tê dại.
Cảm giác ấy… dễ chịu không?
Thẩm Vi hoàn toàn sụp đổ.
Hội đồng quản trị tập đoàn Kỳ thị họp khẩn, cưỡng chế bãi miễn toàn bộ chức vụ của cô ta trong tập đoàn.
“Quỹ từ thiện Vi Quang” cũng bị điều tra chính thức.
Từ đỉnh cao danh vọng, cô ta rơi thẳng xuống vũng bùn.
Cô ta gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, tôi không nghe lấy một lần.
Cô ta phát điên, chạy đến khách sạn nơi tôi ở để chặn tôi, bị bảo vệ chặn lại. Cô ta liền đứng ngoài cửa chửi bới, mắng nhiếc tôi không tiếc lời, hoàn toàn mất hết thể diện.
Tôi chỉ đứng sau ô cửa kính sát đất, lạnh lùng nhìn cô ta.
Nhìn cô ta từ gào thét điên cuồng, đến khóc không thành tiếng, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, giống như một con chó hoang bị chủ nhân ruồng bỏ.
Thật đáng thương.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi vang lên.
Một số lạ gọi đến.
Tôi bắt máy.
Đầu bên kia, truyền đến một giọng nói quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, cố gắng kiềm chế cơn giận.
“Cô Annie, chúng ta nói chuyện đi.”
Là Kỳ Viễn.
Tôi nhếch môi cười, giọng lạnh lẽo, đầy châm biếm.
“Vở kịch hay mới chỉ bắt đầu, tổng giám đốc Kỳ. Anh gấp cái gì?”
7. Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của Kỳ Viễn.
Tập đoàn Kỳ thị, trong ngoài đều rối.
Cổ phiếu liên tục giảm, vài dự án lớn đang đàm phán cũng bị hoãn lại vì scandal. Những ông già trong hội đồng quản trị bắt đầu nhúc nhích.
Gần đây, chắc chắn cuộc sống của Kỳ Viễn rất tồi tệ.
Tôi nhìn thấy bức ảnh mới nhất của hắn trên trang bìa tạp chí tài chính.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, cả người hắn tiều tụy đi trông thấy. Vẻ sắc sảo kiêu hùng trước kia đã bị sự mệt mỏi và u ám thay thế.
Trong lòng tôi, không có chút thương hại nào — chỉ có khoái cảm của kẻ trả thù.
Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ bác sĩ Lý.
Sau khi tôi ra tù, đây là lần đầu tiên ông chủ động liên hệ lại.
“Có tiện gặp mặt không? Có vài thứ, tôi nghĩ cô sẽ hứng thú đấy.”
Giọng ông ấy vẫn ôn hòa, nhưng mang theo một sức ép khiến người ta khó lòng từ chối.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán trà yên tĩnh, khuất nẻo.
Ông ấy vẫn giữ vẻ nho nhã như trước, như thể hình ảnh bác sĩ tâm lý trong trại giam chỉ là một vỏ bọc.
Không nhiều lời xã giao, ông đẩy một phong bì hồ sơ bìa cứng đến trước mặt tôi.
“Xem đi.”
Tôi mở phong bì ra, bên trong là một bản sao tài liệu.
Tiêu đề của tài liệu khiến tôi nghẹn thở.
“Báo cáo đánh giá rủi ro về kế hoạch thu mua bí mật công ty Viễn Tinh của tập đoàn Kỳ thị.”
Ngày ghi trên tài liệu là ba năm trước.
Viễn Tinh Công Nghệ — cái tên này tôi nhớ rất rõ.
Đó là dự án cuối cùng tôi phụ trách trước khi bị bắt. Khi đó, Kỳ thị đang chuẩn bị thâu tóm công ty trí tuệ nhân tạo đầy tiềm năng này, và tôi chính là người chịu trách nhiệm chính cho toàn bộ thương vụ.
Sau đó, tội danh “tham ô công quỹ” gán cho tôi cũng chính là từ các khoản mục kế toán trong dự án này mà “lòi ra”.
Tôi lật từng trang một, càng xem, lòng càng chìm xuống.
Bản báo cáo phân tích chi tiết rằng nếu Kỳ thị mua lại Viễn Tinh theo cách chính thống, sẽ đối mặt với rủi ro pháp lý và dư luận rất lớn, bởi công nghệ cốt lõi của Viễn Tinh bị nghi ngờ xâm phạm một bằng sáng chế quốc tế.