Chương 10 - Hai Trăm Triệu Và Gương Mặt Thật
Ngày thứ mười lăm.
Tôi nhận được thông báo chuyển khoản từ ngân hàng.
Trong nhóm lớp:
Hứa Vị Lâm @Thời Thất Thất, tôi đã chuyển đủ tiền cho cô rồi.
Tôi: “1.”
Sau vài giây im lặng, một cán sự lớp – cũng là quản trị viên nhóm – nhảy ra thông báo:
Hứa Vị Lâm đã rời nhóm.
18
Đợt 15 ngày thứ hai cũng đến đúng hạn, không cho phép chối từ.
Sáng hôm đó, các chủ nợ gửi tin nhắn thông báo đã nhận được tiền vào tài khoản.
“Tiền đã đến. Cảm ơn.”
Tôi đáp lại bằng một câu gọn lỏn: “Không có gì.”
Tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc.
Ai ngờ một tháng sau, một trong những chủ nợ lại nhắn tin cho tôi.
“Này, chắc cậu vẫn chưa biết chuyện mới của Hứa Vị Lâm đâu nhỉ?”
Tôi từ tốn gõ một dấu chấm hỏi.
Ngay sau đó, hàng loạt tin nhắn thoại được gửi tới.
“Chuyện cũng đúng lúc lắm. Ông già mà cô ta mới cưới là hàng xóm của một người bà con bên nhà mình.
Nghe nói từ lúc cưới về, nhà đó không có một ngày yên ổn.
Con cái của ông ta thay phiên nhau đến nhà gây sự, rồi còn mấy bà vợ cũ cũng chẳng để yên.
Nhưng mà cô biết tính Hứa Vị Lâm rồi đấy – chẳng bao giờ biết thân biết phận.
Chỉ vì có cái giấy đăng ký kết hôn mà cô ta coi mình là vợ chính thức, là người thừa kế hợp pháp số một, ngồi xổm lên đầu con cái người ta, bắt chúng phải gọi ‘mẹ’.
Cái đám con, đứa lớn nhất gần bằng tuổi mẹ cô ta luôn ấy chứ.
Kết quả là bị tẩn cho rách cả mặt.
Cô ta méc lại với ông già, nhưng người ta sống cả đời khôn ngoan, biết rõ ai gần ai xa, ai thật ai giả.
Nghe nói từ lúc cưới đến nay chưa đầy hai tháng mà ông ta đã rục rịch đòi ly dị rồi.”
Tôi:
“….”
Tin nhắn thoại vẫn tiếp tục được gửi tới.
“Dựa vào cái kiểu lì lợm năm xưa cô ta dám quỵt tiền, thì lần này cũng chẳng dễ buông đâu.
Chắc đang cố trì hoãn, đợi ông già chết để ‘được’ thừa kế luôn.
Nhưng mà… nhà đó ai mà để cô ta yên?
Mỗi ngày đều có con cháu lên danh nghĩa ‘thăm bố’ để đập cô ta.
Chửi có, đánh có.
Nhà tôi bảo bên đó ba ngày hai bữa là có công an gõ cửa, vài lần còn gọi luôn cả xe cứu thương.
Mỗi lần như vậy, người nằm cáng là Hứa Vị Lâm.”
Tôi:
“Vậy mà vẫn không chịu ly hôn à?
Công nhận, lì thật.”
“Ông già kia là dân giang hồ một thời, giờ về già bị cô ta biến thành trò cười, sao chịu nổi?
Nghe bảo ông ta bỏ ít tiền ra dụ dỗ bố mẹ với em trai cô ta chuyển nhượng căn nhà cho mình.
Vừa sang tên xong, ông ta bán cái rụp, đá nguyên gia đình ra đường.
Hiện tại cô ta giống như giúp việc không lương:
Phục vụ ông ta, phục vụ con cái, phục vụ cả mấy bà vợ cũ.
Làm cơm dọn dẹp mà hơi sai một cái là bị đấm ngay.
Ông ta không đánh thì con cái ông ta đánh hộ.”
Cuối cùng, người kia thở dài thật sâu rồi kết lại:
“Hàng xóm nhà tôi kể, lần cuối nhìn thấy Hứa Vị Lâm thì cô ta mặt mũi bầm dập, người gầy trơ xương, thảm tới mức không nhận ra nổi nữa.”
Hồi đó, Hứa Vị Lâm từng nói với tôi:
“Rồi cô sẽ phải nhận báo ứng.”
Không biết giờ phút này, khi nhớ lại câu đó, lòng cô ta có còn thấy cay đắng?
Nhưng mà… tất cả những điều xảy ra hôm nay đều là do chính cô ta lựa chọn.
Tôi chỉ trả lời lại một câu ngắn gọn:
“Đây chính là: Gieo nhân nào, gặt quả nấy.”
Chúng tôi tán gẫu thêm vài câu về cuộc sống gần đây, rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Còn tôi và Hứa Vị Lâm coi như đã chấm dứt hoàn toàn mọi dây dưa.
Dù sau này cuộc sống của cô ta có ra sao, với tôi mà nói – đã không còn liên quan gì nữa.
Tôi chỉ tin một điều:
Sớm hay muộn, ai cũng sẽ phải trả giá cho những việc mình đã làm.