Phiên Ngoại - Thế gian khó vẹn đôi đường - Hải Đường

Tạ Yến Các phiên ngoại - Thế gian khó vẹn đôi đường

Tạ Yến Các từng là thiếu niên trẻ kiêu ngạo, tự xưng là tuyệt đỉnh thiên hạ. Cô mẫu của hắn được sủng ái nhất hậu cung, cha ông hắn là anh hùng giữ vững biên cương Đại Chu, cuộc đời ngay từ khởi đầu đã là niềm tự hào mà trời đất phải gật đầu khen ngợi.

Tạ phụ hỏi: "Nhi tử, chí hướng của con là gì?"

Hắn thu kiếm vào vỏ, trên lưỡi kiếm một đóa hoa đào không hề rung động, Tạ Yến Các nhíu mày, không lên tiếng.

Sau đó, cô mẫu bị hãm hại chet oan, hai vị thúc thúc nằm lại trên chiến trường, Tạ gia chìm trong bi thương, mười sáu châu Yên Vân thất thủ.

Vinh quang trăm năm của Tạ gia cuối cùng cũng bị che lấp. Tạ Yến Các quỳ trước linh cữu của thúc thúc, nhắm mắt lại, hắn biết rằng mục tiêu của mình không phải trở thành thiếu niên phong lưu, mà là lấy lại những gì tổ tiên đã mất.

Dù sau này xảy ra bao nhiêu chuyện, Tạ Yến Các không bao giờ hối tiếc lần đầu gặp gỡ.

Hắn bước xuống từng bậc thang, gió thổi bay mạng che mặt của một cô nương mười lăm tuổi, rơi xuống chân hắn.

Hắn nhặt lên, nếu thực sự có chuyện "một kiếp nhân duyên lầm lỡ", thì cũng phải có chuyện "một kiếp nhân duyên với Khương Tú lầm lỡ". Ánh nắng ngày đó lấp lánh, cô nương đứng đó, từ cổ đến đôi mắt đều toát lên vẻ xa cách và mong manh.

Tạ Yến Các không hiểu tình yêu, lòng tràn ngập nỗi chua xót, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên kiêu ngạo như mọi ngày, lưu luyến nói một câu: "Thật đẹp."

Hắn đã đi qua biết bao nơi, nhưng mãi không thể quên khu rừng trúc xào xạc, nơi hắn gặp Khương Tú, tựa như nhìn thấy thần nữ.

Nhà họ Khương ở phía đông thành, Tạ gia lại ở phía tây, Tạ Yến Các thường xuyên cưỡi ngựa vượt nửa Thượng Kinh, may mắn của hắn không tốt, mười lần thì chín lần không gặp được Khương Tú.

Chỉ duy nhất một lần, hắn ghìm ngựa lại, lòng tràn đầy xúc động nhưng vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Hắn chưa bao giờ làm vừa lòng ai, lại không chịu an phận. Tạ Yến Các ngập ngừng, cúi mắt nhìn Khương Tú nói: "Khương tiểu thư luôn giữ gìn quy củ, bước đi chính xác như thể được đo đạc, khổ sở như vậy để làm gì?"

Hắn là người lỗ mãng không hiểu phong tình, không biết làm thế nào để chiếm được lòng của cô nương, nhưng vẫn thường xuyên ngồi uống trà tại cửa hàng thư họa gần Khương phủ, nơi có một cô nương mi dài tóc đen an tọa sát vách, đôi khi vẽ tranh, đôi khi gảy đàn cầm, âm thanh vang vọng truyền đến bên này.

Tạ Yến Các tựa vào tường, mỉm cười. Mười bảy tuổi gặp được nàng, từ đó trái tim hắn đã thêm một ước nguyện: có được Khương Tú.

Sắc trời đẹp nhất là vào mùa hoa tuyết bay, Tạ Yến Các cuối cùng cũng đính ước với Khương gia. Nhưng vào thời điểm đẹp nhất ấy lại có nhiều chuyện xảy ra, như chiến sự ở Yên Vân lại bắt đầu, như việc tìm thấy manh mối về công chúa lưu lạc.

Hắn vẫn nhớ kỹ, Khương Tú sắp cập kê, thời điểm hắn xuất chinh đã nói với nàng, hãy chờ hắn, hắn sẽ mang về cho nàng lễ vật cập kê tốt nhất.

Lúc đó Tạ Yến Các tuổi còn nhỏ, chưa hiểu thế sự khó dò, những lời hứa hẹn đẹp nhất vĩnh viễn thường không thể nào trọn vẹn.

Đại chiến kết thúc, Tạ Yến Các vội vã đón Thanh LInh về, nhưng bị phục kích, tất cả thuộc hạ đều tử vong. Hắn và Thanh Linh may mắn thoát chết, trên đường trở về bị truy sát không ngừng. Tạ Yến Các trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải tình cảnh cùng cực như vậy, lúc đó mới hiểu ra con đường này đầy rẫy mưu mô, tối đen như mực.

Lễ vật cập kê hắn chuẩn bị cho nàng là một chiếc vương miện lưu ly, báu vật của công chúa Bình Thành lưu lạc dân gian, do các nghệ nhân nổi tiếng trong thiên hạ góp sức đúc thành, nhưng trong chiến loạn, nó vỡ tan tành không thương tiếc.

Tạ Yến Các trong đời chỉ khóc một lần. Hắn bò ra khỏi tuyết, nằm ngửa giữa trời tuyết, nước mắt và máu chảy ra, lẫn vào nhau, chìm trong tuyết. Hắn cảm thấy cuộc đời mình như đã kết thúc trong mùa đông, nhưng lại nhớ ra vẫn còn có người đang chờ đợi. Nàng ấy đang đứng dưới hiên, nơi hoa rơi đầy sân, Khương Tú đang chờ hắn.

Nhưng làm sao bây giờ? Làm thế nào hắn dám kéo nàng cùng nhau bước trên con đường tăm tối này?

Hắn nghĩ như vậy, nhưng lại càng đau đớn hơn.

Mùa đông ấy, tuyết rơi dày đặc. Tiểu tướng quân mười chín tuổi, đẫm máu và nước mắt, đã đưa ra quyết định đau lòng nhưng không hề hối tiếc.

Trong mắt kẻ không quan tâm, năm tháng chỉ trôi qua trong chốc lát, Tạ Yến Các sau này đã nhiều lần gặp phải tình cảnh cùng cực, nhưng không bao giờ lại rơi vào tuyệt vọng như lúc đó. Hậu sinh viết tiểu sử hỏi về cuộc đời thuận lợi của hắn, có điều gì tiếc nuối không, hắn lắc đầu không nói.

Nỗi tiếc nuối, hối hận trong đời hắn, đau đớn đến không thể diễn tả.

Hắn đau khổ khi nghĩ đến lễ cập kê của nàng, cúi đầu có thể nhìn thấy hàng mi dài, cô nương nhỏ bé chỉ cần kéo là có thể ôm vào lòng. Hắn khi đó cười nói, "Trái tim đã có chủ, hôn sự này nên dừng lại ở đây thôi."

Hắn từng tức giận khi thấy nàng bị những kẻ ăn chơi xúc phạm, trong khi hắn chỉ có thể đi ngang qua, ánh mắt lướt qua nhìn nàng và người khác chấm liễu tẩy mộc.

Sự lưu luyến của hắn chỉ còn là một bức họa do hắn đổi lấy bằng mạng sống, với dòng chữ "Ba nguyện tuế tuế niên niên không gặp gỡ", đủ để giam cầm niềm vui của hắn cả đời.

Hắn từ xa nhìn nàng bước lên kiệu hoa của người khác, không biết liệu sính lễ hắn gửi đi dưới danh nghĩa từ hôn có lẫn vào những rương của hồi môn. Hắn từng vô số lần nghĩ đến sẽ cùng nàng cử án tề mi, chung sống hạnh phúc, giờ đây lại không thể tiến thêm nửa bước.

Hắn luôn giữ lời hứa, dưới ánh trăng cũng chỉ nói sự thật. Hắn nói, nguyện nàng mọi sự đều toại nguyện.

Năm hắn 24 tuổi, mười sáu châu Yên Vân cuối cùng cũng được thu hồi, lại trong một mùa đông, hắn nghe tin nàng hạ sinh một bé gái, như châu như ngọc. Hắn cũng thích trẻ con, nghĩ rằng chắc chắn sẽ đáng yêu giống Khương Tú.

Nhưng hắn lẻ loi bước trong tuyết, cuối cùng lại ngã xuống. Hắn nhớ lại Khương Tú mười lăm tuổi trong trẻo dịu dàng, đẹp đến nao lòng.

Mười sáu châu Yên Vân đã được thu hồi, danh dự của cô mẫu và thúc phụ hắn đã được lấy lại, nhưng hắn chưa bao giờ thấy mình tuyệt vọng như thế, bị vây lại trong mùa đông năm ấy.

Cũng không nguyện ý bước ra.

(HOÀN)