Chương 4 - Hài Cốt Của Kẻ Phản Bội
Bảy năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Trình Hiểu Vân, khi ấy cô chưa phải thanh tra cao cấp, chỉ là một nữ cảnh sát trẻ đầy nhiệt huyết, đang theo đuổi một vụ án buôn bán tài sản trộm cắp.
Còn tôi, là một hacker đỏ được mượn tạm đến hỗ trợ kỹ thuật.
Vụ án rơi vào bế tắc, mọi biện pháp điều tra thông thường đều vô hiệu.
Tôi đã đề xuất một phương án vô cùng táo bạo trong cuộc họp,
Sử dụng kỹ thuật hacker để truy vết ngược lại mạng lưới tiêu thụ tài sản trộm cắp online của bọn tội phạm,
Nhưng cần có người xâm nhập điểm tiếp ứng ngoài đời làm nội ứng.
Ai cũng cho rằng tôi điên rồi, nói kế hoạch quá mạo hiểm, tỷ lệ thành công quá thấp.
Chỉ có Trình Hiểu Vân, ánh mắt cô sáng rực lạ thường, không chút do dự đứng dậy, giọng trong trẻo kiên định:
“Tôi thấy khả thi! Tôi tình nguyện thực hiện nhiệm vụ xâm nhập! Cần tôi làm gì?”
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong mắt cô đã in hằn vào tim tôi.
Sau đó hành động thành công, tình cảm giữa chúng tôi cũng nhanh chóng nảy nở qua từng lần cùng vào sinh ra tử.
Cô nhớ tôi chỉ uống Coca không đường ướp lạnh khi lập trình,
Nhớ tôi sau khi thức đêm cần uống một ly cà phê đậm đặc mới tỉnh táo lại được.
Tất cả mọi người đều nói, Thẩm Khâm cậu đúng là có phúc, kiếm được người vợ vừa giỏi giang vừa tinh tế.
Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Lấy giấy kết hôn rồi, chúng tôi vẫn yêu thương, cùng nhau gánh vác.
Tôi tưởng rằng con đường cùng sánh bước này, chúng tôi sẽ đi đến tận đầu bạc răng long.
Cho đến khi Lâm Vũ Văn xuất hiện.
Lâm Vũ Văn là anh trai hàng xóm – thanh mai trúc mã của Trình Hiểu Vân,
Mang danh chuyên gia an ninh mạng từ nước ngoài trở về, đột nhiên được điều vào bộ phận, trở thành cộng sự của cô.
Lúc đầu, vì Trình Hiểu Vân, tôi còn khá quan tâm đến anh ta.
Nhưng về sau,
Chỉ cần một cuộc gọi của Lâm Vũ Văn, nói rằng mới về nước chưa quen, tâm trạng u uất,
Cô ấy liền bỏ dở bữa tối chúng tôi đang chuẩn bị, vội vàng chạy đến uống rượu giải khuây cùng anh ta;
Lâm Vũ Văn nói vết thương cũ tái phát,
Cô ấy liền bỏ mặc tôi một mình trong nhà hàng, lái xe đưa anh ta đến bệnh viện, để lại tôi đối mặt với ánh mắt tò mò từ hai bên họ hàng;
Cho đến cả chuyến du lịch kỷ niệm ngày cưới mà chúng tôi lên kế hoạch từ lâu,
Cô ấy cũng sẵn sàng hủy vé máy bay chỉ vì một câu của Lâm Vũ Văn: “Hiểu Vân, anh rất buồn.”
Lại một lần nữa tôi bị cô ấy bỏ rơi, đến lúc này tôi mới chậm chạp nhận ra,
Chỉ cần Lâm Vũ Văn còn tồn tại tôi sẽ mãi mãi không phải là lựa chọn ưu tiên của Trình Hiểu Vân.
Thì ra sự dịu dàng và quan tâm của cô ấy, chưa từng chỉ dành riêng cho tôi.
Ngọn lửa giận dữ và uất ức bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng phát, giữa chúng tôi bắt đầu những cuộc cãi vã không hồi kết.
Mỗi lần như thế, cô ấy đều nhíu mày, dùng ánh mắt pha lẫn mệt mỏi và khó hiểu nhìn tôi,
Giọng nói thì cứng như mưa đá nện xuống đất:
“Thẩm Khâm, trước đây anh đâu phải là người tính toán như vậy.”
“Anh Vũ Văn mới về nước, công việc hay sinh hoạt đều chưa quen, em giúp đỡ một chút thì sao?”
“Mỗi ngày em đều điều tra, lần theo manh mối, thần kinh căng như dây đàn, không như anh ngồi trước máy tính nhẹ nhàng đâu! Em về nhà không phải để nghe anh than vãn vô cớ!”
“Nếu giữa em và anh ấy thật sự có gì, thì đã chẳng còn chỗ cho anh rồi! Anh có thể lý trí một chút không, đừng suy nghĩ linh tinh nữa được không?”
Lời cô ấy như những cây kim lạnh buốt, đâm từng mũi vào nơi mềm yếu nhất trong tim tôi, không chí mạng, nhưng đau âm ỉ kéo dài.
Tôi thật sự quá mệt rồi.
Vì thế trong lần cãi nhau đó, tôi nhìn thẳng vào mắt cô, lần đầu tiên nói rõ ràng: “Hiểu Vân, chúng ta chia tay đi.”
Tôi không ngờ, câu nói đó lại vấp phải sự phản đối từ tất cả mọi người.
Đồng đội nói tôi quá nhạy cảm, áp lực công việc khiến tâm lý không ổn định;
Sư phụ – người dẫn tôi vào nghề – đập bàn mắng tôi hồ đồ, phụ lòng Trình Hiểu Vân;
Em trai tôi gọi điện, toàn lời khó hiểu: “Anh à, chị dâu như vậy anh còn đòi gì nữa? Đừng cố chấp nữa!”
Ngay cả Trình Hiểu Vân cũng đỏ mắt nắm lấy tay tôi, giọng run rẩy:
“Thẩm Khâm, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao? Đừng nói chia tay nữa, được không?”
Tôi như bị nhốt trong một bức tường vô hình, xung quanh toàn là những lời khuyên răn và chỉ trích, đè nén khiến tôi không thở nổi.
Khi tôi gần như bị cảm giác ngột ngạt ấy nuốt chửng, thì Lâm Vũ Văn lại chủ động tìm đến tôi.
Trên mặt anh ta là nụ cười không chê vào đâu được, mang chút áy náy,
Đề nghị muốn tham gia vào chuyên án truy bắt tổ chức buôn ma túy trên dark web với tư cách “cố vấn kỹ thuật”.
Anh ta đảm bảo với tôi, giọng nói chân thành đến mức gần như hèn mọn:
“A Khâm, tôi biết anh hiểu lầm tôi.”
“Chờ khi hành động lần này kết thúc, giúp các anh triệt phá tổ chức đó xong, tôi sẽ lập tức xin điều chuyển, tuyệt đối không xuất hiện trong cuộc sống của hai người nữa, tôi thề.”
Tôi suýt chút nữa bật cười lạnh.
Sau ngần ấy ngày tiếp xúc, tôi đã nhìn thấu bản chất giả tạo của anh ta từ lâu.
Vì vậy, tôi thẳng thừng từ chối.