Chương 3 - Hai Chữ Cảm Ơn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô gái nũng nịu nhìn anh ta. “Không đâu, em sợ đau.”

Khóe môi Trần Cảnh Hành hiện lên vài phần ý cười.

“Em đó, mãi mãi chỉ là một đứa trẻ không chịu lớn.”

Dứt lời, anh liền kéo cô gái vào lòng, hôn chụt lên má cô mấy cái liền.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trần Cảnh Hành và cô gái kia ở cạnh nhau, trước giờ chỉ biết thông qua đoạn video bị gửi vào nhóm gia đình.

Tôi từng nghĩ, cô gái ng /oại t /ình với Trần Cảnh Hành chắc chắn là kiểu lẳng lơ phóng túng.

Không ngờ, khi ở ngoài đời, cô ta lại trong sáng đến thế, thậm chí còn có vài phần giống tôi của tuổi mười tám.

Và ngay khoảnh khắc tôi thất thần, Trần Cảnh Hành cũng đã phát hiện ra tôi.

Anh ta không hề có chút lúng túng nào mà buông cô gái kia ra, bước thẳng về phía tôi.

“Sao em lại ở đây?”

Tôi cố nuốt xuống vị đắng nghẹn nơi cổ họng, định nói rằng tôi bị ra máu nên đến bệnh viện kiểm tra.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Trần Cảnh Hành đã lập tức tiếp lời: “Em theo dõi anh à?”

Lời định nói ra lập tức bị nghẹn lại.

Mà những lời trách móc của Trần Cảnh Hành vẫn tiếp tục vang lên.

“Thẩm Chỉ Chỉ, anh tưởng chúng ta đã đạt được đồng thuận rồi, sống hòa thuận, không làm chuyện mất mặt.”

“Không ngờ, em lại làm ra loại chuyện khiến người ta buồn nôn thế này.”

Lồng ngực tôi lại lần nữa đau đớn đến nghẹt thở.

Tôi không ngờ rằng, giờ đây trong mắt Trần Cảnh Hành, tôi đã trở thành dáng vẻ như vậy rồi.

Thấy tôi và Trần Cảnh Hành tranh cãi, cô gái vừa bị anh ta buông ra cũng bước đến gần.

Cô ta kéo tay Trần Cảnh Hành, rồi nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy áy náy.

“Xin lỗi chị nhé, dạo này công ty của Cảnh Hành gặp chút chuyện, nên anh ấy hay nóng nảy.”

Nói rồi, cô ta quay sang nhìn Trần Cảnh Hành.

“Cảnh Hành, anh đừng nổi giận với chị ấy, chị ấy chắc chắn không theo dõi anh đâu, đây là bệnh viện mà, chắc chắn chị có chuyện gì đó mới tới đây.”

Vừa nói, cô ta vừa bước đến khoác tay tôi.

“Chị ơi, bụng chị khó chịu phải không? Tối qua em còn nghe Cảnh Hành nói chị mang thai năm tháng vẫn còn nghén.”

“Hôm nay chị đến bệnh viện là vì con có chuyện gì phải không? Chị có hẹn bác sĩ chưa? Hay là để Cảnh Hành đưa chị đi khám nhé, được không?”

Cánh tay bị cô gái kia khoác lấy, như có rắn độc bò qua.

Thật ra tôi rất muốn nhịn, nhịn cơn đau nơi tim, nở nụ cười duy trì thể diện mà nói lời cảm ơn, nói rằng không cần đâu.

Tôi cũng muốn giữ thể diện mà giải thích với Trần Cảnh Hành rằng, tôi chỉ là bị dọa sảy thai nên mới đến bệnh viện.

Nhưng từ sau khi phát hiện Trần Cảnh Hành ng /oại t /ình đến giờ đã hai tháng, tôi đã nhẫn nhịn quá nhiều, kiềm chế quá nhiều, nỗi đau đã sớm vượt quá giới hạn tôi có thể chịu đựng.

Cho nên ngay lúc này, bị người ta khiêu khích trắng trợn như vậy, mà Trần Cảnh Hành lại không đứng ra nói giúp tôi một câu, tôi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

Tôi giận dữ hất tay cô ta ra, lui lại hai bước.

“Cô khoác tay tôi làm gì? Cô muốn lây cúm H1N1 của cô sang tôi à? Cô không biết tôi đang mang thai, không thể tiếp xúc với virus à?”

Mà cũng không hiểu sao, tôi chỉ hơi dùng chút lực, cô gái ấy lại ngã mạnh xuống đất.

Thấy cô ta ngã, Trần Cảnh Hành lập tức nổi giận.

“Thẩm Chỉ Chỉ, em đang làm gì vậy, em đẩy Giang Tiểu Ngâm làm gì.”

Nói rồi, Trần Cảnh Hành vội vàng lao tới, hất mạnh tôi sang một bên rồi đỡ lấy cô gái.

Cú hất ấy không đau, nhưng đủ khiến tôi nghẹt thở.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)