Chương 1 - Hai Cái Xác Và Linh Hồn Mất Tích
Lúc còn yêu đương mặn nồng, tôi từng đùa với bạn trai:
“Nếu sau này anh lấy vợ người Đông Bắc, nhớ gửi cho tôi hai quả lê đông nhé.”
“Nếu lấy vợ người Vân Nam, nhớ gửi hai thùng nấm.”
Anh gào lên: “Vậy nếu tôi lấy vợ người Nhật, có phải cũng phải gửi cho cô hai con ?? không?”
Rồi đến Trung thu đầu tiên sau khi chia tay, tôi thực sự nhận được một kiện hàng từ anh ấy.
Hai cái bánh ú… vẫn còn nguyên thời nhà Thanh.
1
Khoảnh khắc mở gói hàng, tôi suýt bay thẳng lên trời.
Dù tôi xuất thân từ một gia đình huyền học, tốt nghiệp xong là quay về quê nối nghiệp, cũng đã gặp không ít chuyện kỳ dị.
Nhưng mà… hai cái xác mặc quan phục nhà Thanh thì ai mà chịu nổi?
Tôi nhìn hai cái “gói hàng hình người” đó, còn tưởng cái thằng khốn Lê Chính Dương lấy vợ Hàn Quốc, gửi cho tôi hai anh oppa.
Trong lòng còn lén khen nó một câu: tình đầu có khác, học đại học bốn năm không yêu ai, vẫn nhớ đến tôi.
Ai ngờ cái này mà là oppa cái gì, rõ ràng là xi bát! (chửi thề kiểu Hàn)
Tôi tức giận đến mức linh cảm bốc lên tận đỉnh đầu, chụp lấy điện thoại gọi thẳng cho Lê Chính Dương.
“Mẹ nó, đồ âm gian, anh lấy vợ xác chết nhà Thanh hả? Gửi cho tôi hai con cương thi là sao??”
Điện thoại vừa kết nối, tiếng gào của tôi đã xuyên qua màn loa.
Bên kia trả lời đứt quãng: “Tôi chưa cưới… trên người cương thi có… cứu tôi…”
Tín hiệu lúc đó “xì xì xẹt xẹt” liên tục, tôi chẳng nghe rõ đoạn giữa là gì.
Tôi còn chưa kịp hỏi cương thi có cái gì trên người thì điện thoại đã bị cúp máy.
Gọi lại thì báo không tồn tại số này.
Không thể nào!
Vừa mới nói chuyện xong, sao giây sau đã bị xóa số?
Người chết còn chưa tan hồn nhanh như vậy.
Tôi không cam tâm, định kéo lại tài khoản mạng xã hội của Lê Chính Dương để tiếp tục liên lạc.
Nhưng khi mở danh sách chặn thì… không hề có tài khoản của cậu ta.
Tôi còn tưởng mình hoa mắt, thử tìm bằng số điện thoại, vẫn không có kết quả.
Một linh cảm lạnh sống lưng dội xuống: tôi lập tức tìm mấy người bạn chung, hỏi họ lần cuối cùng liên lạc với Lê Chính Dương là khi nào.
Ai nấy đều ngạc nhiên hỏi lại tôi: “Cậu có bị nghiện phim không đấy? Từ khi nào bọn mình có người bạn họ Lê?”
Họ Lê vốn hiếm, nếu có người bạn họ đó thì chắc chắn không thể quên được.
Tôi tiếp tục tìm vài người khác nữa.
Tất cả đều tỏ ra kinh ngạc khi nghe đến cái tên ấy, nói rằng chưa từng quen ai tên như vậy.
Thậm chí khi tôi nhờ họ tìm tài khoản mạng xã hội hoặc tên Lê Chính Dương, cũng không ra kết quả gì.
Một người sống sờ sờ, hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại.
Tôi toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Nhớ lại lời cậu ta vừa nói… “trên người cương thi có…”
Có cái gì?
Cần cứu giúp?
Lê Chính Dương là người có thiên phú bắt ma cao nhất của nhà họ Lê, nếu đến cả cậu ta còn không xử lý được, tôi thì cứu kiểu gì?
Đúng vậy, Lê Chính Dương cũng là con nhà thế gia huyền học.
Lúc mới gặp nhau ở đại học, cả hai đều ngầm giấu thân phận đệ tử huyền học của mình.
Dù sao thì bắt ma là trách nhiệm, yêu đương mới là cuộc sống.
Con cháu giới huyền học như chúng tôi luôn phân biệt rất rõ hai chuyện đó.
Suốt bốn năm, chúng tôi giấu rất kỹ thân phận thật, cứ tưởng đối phương chỉ là sinh viên bình thường.
Cùng nhau lên lớp, đi du lịch, xem phim, chơi game.
Cứ như một cặp đôi đại học bình thường, mà Lê Chính Dương lại còn hay tập thể thao, body giữ ngon cực kỳ…
Với một đứa mê trai như tôi, đó đúng là cuộc sống hưởng thụ đỉnh cao.
Cái gương mặt đó thì khỏi phải nói — đúng kiểu dân mạng hay đùa: “Có cái mặt như vậy, cãi nhau cũng không nhịn được mà tát vào mặt mình trước.”
Nhưng xui xẻo làm sao, đúng cái đêm tốt nghiệp, nhà tôi cũng tổ chức một kỳ thi bắt quỷ.
Lúc tôi đang đánh nhau sống chết với một con ác quỷ, thì Lê Chính Dương từ đâu nhảy ra, một chiêu tiễn luôn con quỷ về chầu ông bà.
Đến lúc đó tôi mới biết, Lê Chính Dương là thầy bắt quỷ của nhà họ Lê. Còn cậu ta cũng mới phát hiện, tôi chính là truyền nhân đời thứ mười tám của nhà họ Diêm.
Cả hai đứng hình.
Không phải vì chuyện gì cao siêu, mà là… hai nhà Lê – Diêm vốn là kẻ thù truyền kiếp, đời đời không đội trời chung.
Từ nhỏ, chúng tôi đều lớn lên trong những câu chuyện kể về “con cháu nhà kia”.
Tất nhiên, chẳng ai gọi tên chính thức của đối phương, mà toàn là kiểu như “con rùa nhà họ Lê”.
“Con rùa nhà họ Lê học được vẽ bùa rồi.” “Con rùa nhà họ Lê biết niệm chú rồi.” “Con rùa nhà họ Lê bắt được quỷ rồi…”
Mỗi lần ông bà tôi nghiến răng kể xong, là lại quay sang dạy dỗ tôi phải làm tốt hơn nó.
Ai mà ngờ, cái “con rùa họ Lê” đó lại chính là bạn trai tôi — người yêu suốt bốn năm, Lê Chính Dương!
Cậu ta rõ ràng cũng từng nghe không ít chuyện không hay về tôi. Mặt méo xệch luôn, chỉ thốt ra được một câu:
“Cậu là truyền nhân đời thứ mười tám của nhà họ Diêm… Diêm Mười Tám?”
“Tám cái đầu cậu! Con gái nhà tôi xinh đẹp thế này, các người còn đặt cái biệt danh khó nghe đó à? Quả đúng là nhà các người toàn rùa!”
Tôi còn chưa kịp nói gì, ông bà tôi — người phụ trách giám sát kỳ thi — đã nhảy ra mắng Lê Chính Dương te tua như chó bị lột da.