Chương 1 - Gương Vỡ Lại Lành

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau khi chia tay với Thẩm Dục, tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi sẽ quay lại với nhau.

Tôi đã chờ một tuần, một tháng, rồi ba tháng…

Cho đến khi tôi biết anh ấy đã có bạn gái mới.

Hôm đó, tôi khóc cạn cả nước mắt của đời này, đánh mất cả lòng tự trọng lẫn thể diện mà cầu xin anh ấy quay lại.

Tôi van nài anh ấy, chỉ mong anh nhìn lại tôi một lần.

Cho đến khi anh nói:

“Nam Y, em đừng hạ thấp giá trị của mình như thế.”

Sau này anh chia tay với cô gái đó, rồi quay lại tìm tôi.

Tôi phớt lờ tất cả lời khuyên của bạn bè để quay lại với anh.

Tôi tưởng rằng khi tìm lại được thứ đã mất, tôi sẽ biết trân trọng và nhường nhịn.

Nhưng khi “gương vỡ lại lành”, tôi mới phát hiện… hình như tôi không còn yêu anh như tôi vẫn nghĩ.

1

Sau khi quay lại với Thẩm Dục, anh ấy đăng một bài lên trang cá nhân.

Tấm hình là tôi đang cúi đầu uống cà phê, caption là: “Gương vỡ lại lành.”

Anh ấy còn tag cả tôi vào bài viết.

Chỉ trong chốc lát, phần bình luận bên dưới đã bị bạn bè chung của hai đứa “dội bom” — có người sốc, có người kêu trời, nhưng phần lớn là chúc mừng.

Tôi nhìn bài đăng đó.

Thẩm Dục đang ngồi đối diện tôi, mỉm cười nhìn tôi.

Anh ấy vẫn đẹp trai như xưa, chỉ khác là vẻ điển trai khi còn trẻ rất sắc nét và nổi bật, còn bây giờ thì đã thêm phần trầm ổn và điềm đạm.

Anh nhìn tôi đang lướt điện thoại, môi vẫn cong cong như đang chờ đợi phản ứng từ tôi.

Tôi nhìn một lúc, khẽ cười, sau đó tắt màn hình và đặt điện thoại lên bàn.

Tôi không bình luận, không thả tim, cũng không đăng gì đáp lại.

Tôi chỉ mỉm cười với Thẩm Dục và nói:

“Quán cà phê này cũng được đấy.”

Một quán cà phê giống bao quán cà phê khác.

Ly americano đá giống hệt nhau.

Hương vị cũng chẳng có gì khác biệt.

Tôi chỉ đang cố chuyển chủ đề mà thôi.

Có lẽ Thẩm Dục cũng hiểu điều đó.

Ánh mắt anh dời từ điện thoại sang gương mặt tôi, thoáng chút thất vọng và hụt hẫng.

Nhưng anh dừng lại một nhịp, không để lộ ra, chỉ mỉm cười hỏi:

“Tối em có rảnh không? Gần đây có quán món Tây Ban Nha mới mở, vị cũng ngon lắm.Anh dẫn em đi ăn.”

Tôi hơi áy náy, cười nhẹ với anh:

“Xin lỗi, tối nay em phải tăng ca, chắc về muộn lắm. Em gọi đồ ăn ngoài là được rồi.”

Lần này, anh im lặng.

Một lúc sau mới giữ vẻ lịch sự, nhẹ nhàng nói:

“Vậy để anh đưa em về công ty.”

Lúc đó, tôi không từ chối nữa.

Quay lại công ty, tôi ngồi thẫn thờ trước màn hình máy tính một thời gian rất lâu.

Tôi đã nói dối Thẩm Dục.

Tôi không phải tăng ca.

Deadline của bản kế hoạch này là tuần sau, tôi hoàn toàn có đủ thời gian để hoàn thành.

Tôi chỉ là… không muốn ở một mình với anh quá lâu.

Tôi không hiểu vì sao, sau khi quay lại với Thẩm Dục, tôi chẳng hề thấy vui sướng hay mãn nguyện như tôi từng tưởng tượng.

Trong lòng tôi hoàn toàn yên lặng.

Nhìn bài đăng “công khai” của anh ấy, tôi vẫn không cảm thấy gì.

Tôi thở dài, không hiểu nổi bản thân đang bị làm sao.

Tôi từng rất yêu Thẩm Dục.

Yêu đến mức nào ư?

Là sau khi chia tay, tôi đã chờ anh suốt ba năm.

Thật ra không phải cố ý.

Người theo đuổi tôi không ít, nhưng sau khi xa anh, tôi chẳng thể nào có hứng thú với ai khác.

Không có ham muốn tìm hiểu, không muốn trò chuyện, cũng chẳng thiết tha đi hẹn hò.

Tống Tống từng mắng tôi:

“Cậu định vì tên tra nam đó mà thủ tiết cả đời à? Hắn đáng sao?”

Hắn có đáng không?

Chắc là không.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)