Chương 6 - Gửi Nhầm Tin Cho Sếp Và Cái Kết Không Ngờ

Quay lại chương 1 :

Vui mừng là những đồng nghiệp đang chờ tự do tám chuyện, còn lo lắng dĩ nhiên là tôi – nhân vật chính bị đem ra làm chủ đề.

Tôi khó mà tưởng tượng nổi cảnh tượng lúc vào căng-tin sẽ như thế nào.

Trên đường đi cùng mọi người về phía thang máy, tôi vẫn đang suy nghĩ xem lúc ăn nên chọn chỗ nào ngồi để tránh xa bọn họ.

Chẳng nhận ra ánh sáng bên cạnh mình đã tối đi.

“Anh đã đợi em cả buổi sáng rồi.”

Giọng Tần Duệ vang lên bên tai, làm tôi giật nảy mình.

“Giám đốc Tần, tôi… tôi đi ăn cơm trước đã, chuyện đó… chuyện đó không gấp…” Tôi cố gắng để bản thân trông bình tĩnh và bình thường nhất có thể.

Nhưng trong lòng tôi đã sớm nổi sóng dữ dội. Anh nói gì cơ? Anh nói anh đã đợi tôi cả buổi sáng?

Anh – Tần Duệ, anh ấy đang đợi tôi.

Không dám tưởng tượng, nếu là ba năm trước mà nghe câu này, có lẽ tôi đã vui đến phát khóc.

Thực ra, bây giờ cũng vẫn rung động.

“Tôi rất gấp.” Tần Duệ nghe tôi nói xong liền dừng bước.

“Giám đốc Tần, anh biết rõ đây là hiểu lầm, sao nhất định phải làm khó tôi vậy?” Tôi cũng dừng lại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tủi thân khó tả.

Tôi từng thích anh như vậy, anh không biết;

Tôi từng nỗ lực đến gần anh, anh không biết;

Tôi từng tự tay xé nát giấc mơ thầm yêu anh, anh không biết;

Và bây giờ, khi anh từng bước tiến đến gần, giấc mơ đã tan nát và đống đổ nát ấy đang nhanh chóng được tái thiết và hồi sinh, anh cũng không biết.

Nhưng tôi biết, nếu để anh tiến đến rồi lại rời đi, tôi sẽ không còn đủ dũng khí để phá tan tòa thành ấy thêm lần nữa.

Đến lúc đó, tôi biết phải làm sao.

“Làm khó?” Anh cúi đầu nhìn tôi.

Ánh mắt gần như mang chút tổn thương ấy khiến tôi ảo giác rằng người bị bắt nạt là anh chứ không phải tôi.

Anh bỗng nắm lấy tay tôi, kéo tôi bước nhanh vào thang máy.

Tôi bị lôi vào trong, lúc đứng vững mới nhận ra cửa thang máy đang đầy những đồng nghiệp đang chờ.

Tần Duệ cũng thoáng ngạc nhiên, rồi vươn tay dài nhấn nút: “Mọi người có vào không?”

Đám người đứng ngoài đồng loạt lắc đầu như trống bỏi.

Cửa thang máy khép lại.

Tay tôi vẫn bị Tần Duệ nắm chặt.

“Giám đốc Tần… vừa rồi tôi nói nhầm.”

Tôi nhanh chóng nhận lỗi, cúi đầu trước bát cơm cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, nhất là khi đã từng trải qua quãng thời gian gian khổ tìm việc, tôi hiểu rõ một công việc phù hợp còn khó hơn tìm một người yêu phù hợp.

Tần Duệ không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thậm chí không di chuyển chút nào.

Tôi thử rút tay khỏi anh, có lẽ anh quên buông ra.

Nhưng tôi vừa nhúc nhích, tay anh lại siết chặt hơn.

“Du Diễm.”

Tôi thấy lồng ngực anh nhẹ nhàng phập phồng.

“Giám đốc Tần.” Tôi nhỏ giọng đáp.

Cổ tay bị anh nhẹ nhàng kéo, tôi theo bản năng bước tới, rồi bất ngờ được ôm chặt vào lòng.

Cằm Tần Duệ chạm nhẹ vào bên tai tôi, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Tôi không muốn làm khó em, nhưng tôi không nhịn được muốn làm khó em, ai bảo em cuối cùng lại dám tới trêu chọc tôi.”

09

Khi bước ra khỏi thang máy, cả người tôi vẫn tê dại.

Không biết bằng cách nào tôi đã ngồi vào ghế phụ xe của Tần Duệ, không biết làm sao đã đến nhà hàng, mãi đến khi ngồi xuống ghế, hồn tôi mới miễn cưỡng đuổi kịp thân xác.

“Nơi này…”

Tôi nhìn quanh, phát hiện đây là nhà hàng tôi thường đến thời đại học, từ sau khi đi làm, vì nhà xa nên lâu lắm rồi mới quay lại.

Sao Tần Duệ lại biết chỗ này, chỉ là trùng hợp thôi sao?

Tần Duệ: “Trước khi tốt nghiệp, đây là quán tôi thích nhất.”

Quả nhiên, là trùng hợp.

Tần Duệ: “Bởi vì hồi đó tôi thích một cô gái, cô ấy thường đến đây.”

Tôi: “Phó Kiều?”

Nhưng tôi chưa từng gặp cô ta ở đây mà.

Khóe môi Tần Duệ đang cười bỗng cứng lại thấy rõ.

“Cô ấy thì có liên quan gì?”

Tôi biết mình đã lỡ lời, vội cúi đầu lí nhí: “Khi ấy ai cũng biết anh và Phó Kiều là một đôi, lúc anh tốt nghiệp còn tỏ tình với cô ấy trên tường confession của trường mà.”

“Ai tỏ tình với cô ta?” Tần Duệ tức đến tròn mắt.

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh: “Bên dưới bài tỏ tình có comment của Phó Kiều mà.”

“Tôi hoàn toàn không biết,” Tần Duệ nhíu mày nhìn tôi, rồi bỗng dãn ra, “em đã xem rồi.”

“Tôi, tôi chỉ hóng hớt thôi, đàn anh nổi tiếng tỏ tình hoa khôi trường, ai mà không ngó qua chút chứ.”

Tần Duệ xoa thái dương.

“Tôi không chỉ từng đăng confession, tôi từng lấy hết can đảm gửi tin nhắn WeChat cho em, kết quả phát hiện em đã chặn tôi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi nghĩ chắc tôi không phải kiểu người em thích, nên… sau đó không dám làm phiền em nữa.”

Tần Duệ cười khổ: “Nhưng khi sắp tốt nghiệp, nghĩ có lẽ sau này sẽ không gặp lại em nữa, vẫn cảm thấy không cam lòng, nên để lại chút gì đó. Vì sợ gây phiền phức cho em, nên không viết tên em.”

Tôi ngơ ngác nhìn Tần Duệ. Anh đang nói gì vậy? Anh đang nói rằng bài confession trên tường vốn là viết cho tôi sao?

“Tôi có thể không phải kiểu người em thích, nhưng, Du Diễm, em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi thử theo đuổi em không?”

Trong giọng nói chân thành của Tần Duệ ẩn chứa chút căng thẳng.

“Khoan đã.” Tôi ngăn anh tiếp tục nói những lời làm trái tim tôi mềm nhũn, cố gắng kéo lý trí thoát khỏi những bong bóng màu hồng.

Tần Duệ ngơ ngác nhìn tôi.

“Cách anh thích tôi, chính là ăn cắp bản phác của tôi sao?”

Tôi buột miệng nói ra câu hỏi từ sâu thẳm tâm hồn.

“Ăn cắp Bản phác của em?” Tần Duệ nhăn mặt khó hiểu, không giống đang diễn kịch.

“Lần cuối anh tham gia hoạt động câu lạc bộ trước khi tốt nghiệp, bức tranh chiếu trên màn hình dù đã hoàn thiện, nhưng tôi nhận ra đó là bản phác chưa hoàn chỉnh của mình, bản mà tôi từng làm mất.”