Chương 7 - Gửi Nhầm Hay Tình Cờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

14

Chu Dự từng học mỹ thuật, chỉ là sở thích đơn thuần.

Thầy trong phòng vẽ kéo anh đến để hướng dẫn mấy đàn em lớp dưới.

Tôi ngồi một bên yên tĩnh quan sát.

Gọng kính bạc nằm trên sống mũi anh, anh hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài cầm tay đàn em, điều khiển bút vẽ, sửa lại nét vẽ.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không chớp mắt lấy một lần.

Rồi lại nhớ tới đống ảnh cơ bụng trong điện thoại, tâm trí tôi cứ thế đi xa dần, càng nghĩ càng tỉnh táo.

Dưới ánh mắt nóng bỏng và thẳng thắn của tôi, Chu Dự quay đầu khẽ ho nhẹ một tiếng.

Tôi bừng tỉnh, xấu hổ đến mức mặt nóng bừng, đành thua trận.

Phải nói, Chu Dự làm thầy giáo thì rất nghiêm khắc, chẳng nể mặt ai.

Một bức tranh, anh khoanh tròn đầy lỗi.

Nhóc con đứng chưa tới mặt bàn bị anh phê bình đến mếu máo, mắt rưng rưng, chạy đến phía sau tôi mách lẻo.

Chu Dự chỉ là lạnh mặt, không giỏi biểu đạt, chứ mấy điểm anh nhắc đều đúng trọng tâm.

Dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của anh, nhóc kia tiến bộ rõ rệt.

Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ, tôi tranh thủ kéo Chu Dự đi.

Tôi nắm tay áo anh lắc lắc, mềm giọng nói:

“Thầy Chu ơi~”

Bị tôi gọi như thế, vành tai anh đỏ rực, cả cổ cũng ửng hồng.

Tôi tiếp tục:

“Anh chưa từng vẽ cho em bức nào hết đó.”

Chu Dự ngẩng lên nhìn tôi:

“Em muốn vẽ cái gì?”

Tôi mở điện thoại, lôi ra bức ảnh cơ bụng mà tôi thích nhất đưa cho anh.

Chu Dự đang uống nước, suýt nữa phun ra, ho sặc đến mức mặt đỏ bừng, vừa giật mình vừa xấu hổ.

Anh nhìn tôi, khóe môi còn mang nụ cười, nhưng cây bút trong tay sắp bị anh bóp gãy.

Tôi cười nịnh nọt:

“Làm phiền thầy Chu rồi~”

Cuối cùng Chu Dự vẫn không vẽ bức ảnh đó cho tôi.

Anh nói, không thể lấy sự trong sạch của mình ra đùa giỡn.

Vậy nên, vào cái đêm tuyết đầu mùa rơi,

Anh treo đầy dây đèn vàng trong sân.

Cầm một bó hoa tulip trắng,

Dưới sự chứng kiến của Thịt Kho,

Trang trọng và trân trọng, trao cho tôi một bức thư tình.

Anh nói, từ nay, người và sự trong sạch của anh đều là của em.

Tuyết rơi lất phất trên mái tóc, nhưng tôi chỉ nhớ được ánh mắt anh nhìn tôi khi ấy.

Tôi kiễng chân, chủ động hôn lên môi anh.

Chu Dự đặt bàn tay xương xương lên eo tôi, đôi mắt đen như đá obsidian nhìn tôi dịu dàng, tha thiết.

Khoảnh khắc đó, trái tim là trên hết.

Chu Dự điềm tĩnh, chậm nóng, thủy chung.

Anh là rung động lặp đi lặp lại trong quãng thời gian dài của tôi, là bất ngờ và mong đợi chất chồng từng chút một, là người đầu tiên tôi muốn chia sẻ mọi điều nhỏ nhặt.

Là tương lai mà tôi đã vạch ra, muốn dốc lòng theo đuổi vô số lần.

15

Tết năm đó, tôi ở lại nhà cùng bố mẹ.

Chu Dự thì về quê thăm bà ngoại.

Bố mẹ anh ly hôn từ sớm, Chu Dự sống với bố, chỉ đến Tết mới có thể về thăm người bà luôn yêu thương anh.

Lúc anh đi, tôi tiễn anh ra bến xe.

Tôi bám lấy anh như mèo con, nhất quyết không chịu buông tay.

Chu Dự bật cười, xoa xoa chiếc mũ len trắng mềm trên đầu tôi, nói anh sẽ sớm quay lại.

Ngoài trời đang bắn pháo hoa, khắp phố đều rộn ràng, đèn lồng đỏ treo dài cả con đường.

Pháo hoa từng chùm rực rỡ nở đầy trời.

Khung chat giữa tôi và Chu Dự lại lạnh lẽo trống trơn, chỉ toàn màu xanh — những tin nhắn tôi gửi, không có hồi âm.

Tôi bắt đầu nhớ mấy ngày anh nhắn cho tôi một loạt tin “nhớ em”, rồi ngại ngùng rút lại.

Chu Dự xưa nay không bao giờ im lặng lâu như vậy mà không trả lời.

Tôi gọi điện.

Không ai bắt máy.

Mãi sau, tôi mới nhận được hai dòng tin nhắn.

Chu Dự nói:

【Thanh Thanh.

【Bà ngoại anh mất rồi.】

Đầu óc tôi trống rỗng trong chớp mắt, há miệng mà chẳng biết nên nói gì.

Qua hai câu ấy, tôi như thấy được hình ảnh anh ngồi một mình trên bậc thềm, mắt hoe đỏ.

Chu Dự từ nhỏ đã bị đối xử hà khắc.

Anh muốn học mỹ thuật, nhưng bố anh nói: nghệ thuật chẳng có tương lai.

Cắt ngang giấc mơ ấy.

Anh chỉ dám giấu những tờ giấy vẽ dưới gầm giường.

Bố ép, mẹ ép, chỉ có bà ngoại là thật lòng yêu thương anh.

Người bà hiền hậu ấy mỗi lần thấy tôi đều cười mời tôi vào nhà, dúi cho tôi một nắm kẹo.

Bà nói cảm ơn tôi vì đã chăm sóc đứa cháu ngoan của bà.

Chu Dự nhất định buồn lắm.

Tôi run rẩy cầm điện thoại gõ nhanh:

【Chu Dự, anh đang ở đâu?】

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, đầu óc tôi không ngừng suy diễn.

Tôi không thể để Chu Dự một mình như thế.

“Mẹ ơi, con muốn đi tìm Chu Dự.”

Mẹ nghe xong chỉ thở dài: “Thằng bé đó thật khổ.”

Bà không cản tôi, còn giúp tôi gọi xe.

Chỉ dặn tôi trên đường phải cẩn thận, đến nơi nhớ báo tin.

Tôi chỉ kịp mang ví và điện thoại, vội vàng rời nhà.

Hai tiếng đồng hồ — là đủ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)