Chương 1 - Gửi Lại Anh Một Bầu Trời Đau Thương
Ngày Hứa An Nhiên kết hôn, người yêu tôi đã nhảy từ tầng mười tám xuống.
Tôi mở cửa phòng làm việc của anh, bên trong đầy những bức tranh vẽ Hứa An Nhiên.
Nét vẽ nguệch ngoạc, điên cuồng, nhưng tràn ngập tình yêu mãnh liệt của anh.
Bạn bè nói: “Thanh Thả yêu An Nhiên suốt mười năm. Cô ấy từng là ánh sáng duy nhất của anh.”
Lần mở mắt tiếp theo, tôi thấy Thẩm Thanh Thả bị tên đầu gấu chặn trong lớp học.
Tôi lặng lẽ đóng cửa lại.
Sau đó, anh đội mưa gõ cửa sổ nhà tôi, giọng khàn đặc và tuyệt vọng.
“Nhuyễn Nhuyễn, em không cần anh nữa sao…”
1
Giáo sư vật lý thiên văn Thẩm Thanh Thả gần đây phát hiện ra một tiểu hành tinh mới.
Trong buổi phỏng vấn, vẻ ngoài lạnh lùng và xuất chúng của anh lập tức leo thẳng lên hot search.
Trọng tâm bàn tán từ tiểu hành tinh nhanh chóng chuyển sang khuôn mặt đẹp đến mê hoặc của anh.
Khi nghe nói tiểu hành tinh được đặt theo tên người anh yêu nhất, cư dân mạng bùng nổ.
Họ vừa ca ngợi tình yêu thần tiên, vừa đua nhau tìm kiếm danh tính “R.a.n.”
Tôi cầm điện thoại, khóe miệng cong lên đến mức còn khó kiểm soát hơn cả AK.
Cuối video, phóng viên cười hỏi: “Giáo sư Thẩm, anh có lời nào muốn nhắn gửi đến người anh yêu nhất, ‘R.a.n.’ không?”
Thẩm Thanh Thả khựng lại, đôi mắt đen láy như màn đêm khẽ run.
“Chúc mừng tân hôn.”
Giọng anh bình thản, nhưng ẩn chứa sự tuyệt vọng cận kề sụp đổ.
Tôi lập tức sững sờ.
Chúc mừng tân hôn?
“Ôi trời, ôi trời!” Vệ Tình bên cạnh chọc ghẹo tôi.
“Nhuyễn Nhuyễn, giáo sư nhà cậu nhìn thì lạnh lùng, ai ngờ lại lãng mạn thế nhỉ. Kỷ niệm ngày cưới mà cứ như tân hôn!”
Có phải vậy không?
Nhìn vào ánh mắt đầy tình cảm của Thẩm Thanh Thả trong video, má tôi đỏ bừng.
Tôi đã ở bên Thẩm Thanh Thả suốt mười năm.
Cùng anh vượt qua những ngày tháng tăm tối để trở thành một giáo sư điềm đạm, xuất chúng như bây giờ.
Mười năm trước, anh chuyển trường và trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Thiếu niên ấy, nước da trắng như ngọc, ngũ quan tinh tế, nhưng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó chịu.
Còn bây giờ, anh đặt tên tiểu hành tinh theo tên tôi.
Nhắc đến người yêu, đôi mắt vốn lạnh lùng lại nhuốm đầy yêu thương và dịu dàng.
Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi.
Tôi xoa bụng, cuộn mình trên ghế sofa, chuẩn bị chờ anh về để báo tin rằng tôi đang mang thai.
Thế nhưng…
Điều tôi chờ được lại là tin Thẩm Thanh Thả qua đời.
Anh nhảy từ tầng mười tám xuống, trong tay nắm chặt một mảnh giấy.
“Cái chết chẳng qua chỉ là trở về vũ trụ.
Hàng tỷ năm sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau giữa biển sao trời.”
2
Dưới sự đồng hành của Vệ Tình, tôi lo liệu hậu sự cho Thẩm Thanh Thả.
Anh để lại di chúc, yêu cầu hiến tặng toàn bộ tài sản sau khi qua đời.
Không hiểu sao, những ngày này tôi lại bình tĩnh lạ thường.
Nhìn Vệ Tình mắt sưng húp, vừa nghiến răng căm hận trước di ảnh của anh, vừa gượng cười an ủi tôi, tôi thậm chí còn muốn bật cười.
Sau lễ tang, tôi nhận được cuộc gọi từ luật sư.
“Bà Thẩm, dưới tên ông Thẩm có một căn biệt thự không nằm trong phạm vi hiến tặng. Khi nào tiện, bà có thể đến xử lý.”
Căn biệt thự nằm ở ngoại ô phía nam thành phố.
Tôi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ đến không nói nên lời.
Phòng khách chất đầy những bức tranh.
Nét vẽ nguệch ngoạc, điên cuồng, thô kệch như phác thảo của một người mới tập vẽ.
Nhưng người trong tranh lại sống động lạ thường, như thể đang bước ra từ tình yêu mãnh liệt ấy.
Đó là Hứa An Nhiên, hoa khôi thời trung học của chúng tôi.
Suốt mười năm, tôi chưa từng nghe Thẩm Thanh Thả nhắc đến tên cô ấy.
Tôi không ngờ anh lại giấu kín tình cảm dành cho cô sâu đến vậy.
Tôi loạng choạng tiến lên vài bước, chống tay vào bàn.
Trên bàn bày vài viên hổ phách được xếp ngay ngắn.
Bên trong lần lượt là một viên kẹo trái cây, một bông hoa khô, và một mảnh kim tuyến từ móng tay giả.
Những viên hổ phách bóng loáng, tròn trịa, như thể thường xuyên được cầm trên tay vuốt ve.
Những thứ Hứa An Nhiên từng tùy ý vứt đi, lại được anh coi như báu vật.
Còn chiếc nhẫn cưới tôi đích thân chọn cho anh, thì nằm lạnh lẽo trong hộp màu khô cằn bên cạnh.
Tim tôi nhói đau từng đợt, nước mắt không ngừng trào ra.
Tôi ngồi xuống, như tự hành hạ chính mình, mở cuốn sổ tay trên bàn ra.
Từng trang giấy chứng kiến mối tình đơn phương kéo dài mười năm của Thẩm Thanh Thả.
Ngày đầu chuyển trường, anh nhận được một viên kẹo trái cây từ Hứa An Nhiên – cô gái ngồi bàn trước – kèm theo một nụ cười thân thiện.
Giống như tia nắng đầu tiên rọi vào trái tim tăm tối của anh.
Đó là món quà thiện ý thuần khiết đầu tiên của một thiếu niên bị bạo hành và bắt nạt.
Anh hoàn toàn chìm đắm từ đó.
Muốn giam cô lại, muốn chiếm hữu cô, muốn cô chỉ cười với riêng mình.
Nhưng rồi lại không nỡ kéo cô gái rạng rỡ ấy vào bóng tối của mình.
R.a.n. không phải Nhuyễn, mà là Nhiên.
Đó là món quà cưới anh dành cho cô.
Tôi lật từ đầu đến cuối cuốn sổ, chỉ thấy vài dòng hiếm hoi nhắc đến tôi.
“Bạn cùng bàn mới xen vào chuyện của mình quá nhiều, rất phiền.”
“……”
“Kết hôn rồi, có chút hối hận, nhưng phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Bữa sáng tôi chuẩn bị cho anh vì sợ anh bị hạ đường huyết, những lần tôi giúp anh đuổi đám côn đồ, hay khoảnh khắc tôi nắm tay anh chạy khỏi đám cháy do người cha điên rồ của anh gây ra.
Cả những năm tháng tôi ở bên cạnh anh, động viên và an ủi anh.
Tất cả đều không được nhắc đến.
Điều duy nhất khiến anh mãi không quên chỉ là nụ cười rạng rỡ của Hứa An Nhiên năm ấy.
Mỗi chữ của anh như từng nhát dao cứa vào tim tôi.
Tôi siết chặt nắm tay, hít thở thật sâu.
Trong không khí dường như vẫn còn vương mùi hương thanh mát của gỗ thông trên người anh.
Tôi cảm thấy buồn nôn.
Có những người thật sự không đáng được cứu, không đáng được yêu.
Tôi áp tay lên bụng.
Anh không xứng đáng để tôi sinh con cho anh.
Tôi vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
Hai bóng người đẩy cửa bước vào.
3
Là Tần Dã – bạn thân từ nhỏ của Thẩm Thanh Thả – và Hứa An Nhiên.
Tần Dã đỏ hoe mắt, giọng khàn đặc.
“Căn biệt thự này, là Thanh Thả để lại cho cậu.”
“Cậu từng là ánh sáng duy nhất của anh ấy. Lúc anh ấy trầm cảm đến suýt không chịu nổi, chính bức ảnh của cậu đã giúp anh ấy đứng lên.”
Hứa An Nhiên đứng ngây ra, trong mắt dường như phủ một lớp sương mờ.
“Anh ấy vốn đã được tuyển thẳng, không cần đến trường nữa. Nhưng chỉ vì muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày, nên anh ấy mới…”
Tần Dã nói đến đây thì thấy tôi sau kệ sách.
Anh ta sững lại.
Sau đó cau mày, ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Sao cậu lại ở đây?”
Anh ta sải bước nhanh về phía tôi, mạnh tay đẩy tôi ra.
“Biến đi, đừng làm ô uế nơi trong sạch duy nhất mà Thanh Thả để lại!”
“Nếu không phải tại cô bám lấy anh ấy, anh ấy làm sao lại rơi vào kết cục này!”
Bị đẩy ngã chúi về phía sau, bụng tôi âm ỉ đau.
Tôi đứng vững lại, lập tức giơ tay tát anh ta một cái.
“Liên quan gì đến tôi!”
“Tôi chưa từng ép anh ấy yêu tôi, càng không ép anh ấy kết hôn với tôi!”
“Anh ấy bỏ lỡ Hứa An Nhiên là vì chính anh ấy vừa hèn nhát vừa nhu nhược!”
Tiếng nói nghẹn ngào của Hứa An Nhiên bất ngờ vang lên.
“Anh ấy… không nhận được lá thư tình tôi gửi sao?”
Tôi và Tần Dã đồng loạt sững sờ.
“Cô nói gì cơ?”
“Trước kỳ thi đại học, tôi đã để một lá thư tình trên bàn anh ấy, nhưng mãi không nhận được hồi âm…”
Nói đến đây, cô ấy bật cười chua chát, ngẩng đầu lên, ánh mắt dần phủ đầy oán hận.
“Là cô, đúng không?” Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Là cô ghen tị với tôi, nên vứt bỏ lá thư đó?”
“Là cô khiến chúng tôi lỡ mất mười năm… giờ đây âm dương cách biệt…”
Tôi hoàn toàn không biết chuyện này.
Nhưng Tần Dã thì tin.
“Đồ đàn bà độc ác!”
Anh ta nghiến răng, lao về phía tôi. Bụng tôi va mạnh vào góc bàn.
Cơn đau dữ dội ập đến, máu từ từ chảy ra.
Mắt tôi tối sầm lại, ngã gục xuống đất.
4
Khi mở mắt lần nữa, tôi đang ôm sách, mặc đồng phục học sinh, đứng trước cửa phòng chứa đồ.
Bên trong phòng, thiếu niên Thẩm Thanh Thả dựa hờ vào tường, tóc đen lòa xòa trước trán, ánh mắt nhìn tôi có chút mông lung.
Kẻ côn đồ Tiêu Niên uể oải ngồi đối diện anh, thần thái lười nhác.