Chương 3 - Gỗ Mục và Điều Tốt Đẹp

13

Lời của Tống Dữ Thành như những nhát dao khứa vào từng mảnh thịt trong tim tôi.

Tôi gần như đứng không vững.

Như thể bị một xô nước đá dội thẳng vào đầu, cơn khát khao được gặp con ngay lập tức nguội lạnh, đóng băng.

Tôi không còn chút cảm xúc nào nữa.

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay, bỏng rát đến mức khiến tôi nghẹt thở.

Cùng lúc đó, Tống Diên bước ra từ thang máy.

Tôi vội vàng lau nước mắt, quay lưng lại, không muốn để anh thấy tôi trong cảnh khốn khổ này.

Nhưng anh làm gì biết đau lòng, tình yêu đã bị bào mòn theo năm tháng rồi.

Tôi nghe anh đang nói chuyện điện thoại: “Trần Du lo cho con, cô ấy không nỡ bỏ con đâu.”

Tôi không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng giọng Tống Diên dần trở nên lạnh lùng, mang theo sự hờ hững và nhẫn tâm:

“Vợ của tôi không cần phải quá xuất sắc hay hoàn hảo, tôi chỉ cần cô ấy biết chăm sóc gia đình, chăm lo cho tôi và con là đủ. Còn cụ thể là ai thì có quan trọng không?”

14

Tôi lại trở về thành phố A.

Tống Diên không thấy tôi trong bệnh viện, lập tức gọi điện cho tôi.

“Trần Du!“

Anh ta gần như nghiến răng khi gọi tên tôi, đó là dấu hiệu khi anh sắp nổi giận.

Trước đây, mỗi lần anh giận, tôi đều hoảng hốt.

Tôi sẽ truy hỏi anh tại sao lại giận, và tìm mọi cách để đưa ra giải pháp.

Nhưng lần này, tôi đứng trước cửa tiệm bánh, nhớ lại suốt một tháng đã qua.

Thật sự, tôi không đành lòng và cũng không dễ dàng buông bỏ.

Hôn nhân không giống như tình yêu.

Không phải cứ nói bỏ là bỏ, nói đi là có thể rời đi một cách nhẹ nhàng.

Tôi đã thử rời đi, thử làm những gì mình muốn, thử không quan tâm quá nhiều đến Tống Diên và con trai.

Nhưng rồi tôi nhận ra, điều đó đúng là vô ích.

Ban đêm tôi thường hay khóc thầm, khi có thời gian rảnh rỗi, tôi không ngừng tự vấn bản thân.

Mỗi ngày, tôi đều đau đáu trong lòng: Tại sao con trai ruột của tôi lại không cần tôi?

Tại sao tôi đã cống hiến tất cả mà không nhận được chút yêu thương, thậm chí là một chút tôn trọng cũng không có?

Tôi không đành lòng.

Thật sự không thể buông.

Nhưng những thứ không thể nắm giữ, lại mọc lên những cái gai nhọn, đâm tôi đến thương tích đầy mình.

Dù tôi có phát điên hay giữ im lặng, sự bình thản của Tống Diên và con trai vẫn không hề lay động.

Điều đó thật sự khiến tôi tuyệt vọng.

“Tống Diên,” tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng chậm rãi nói, “Chúng ta ly hôn đi.”

Tôi muốn thử yêu bản thân mình lần này.

Tôi muốn biết liệu việc buông bỏ những thứ không thể nắm giữ có khiến tôi dễ chịu hơn chút nào không.

15

Nhờ Sang Vãn giúp đỡ, ba ngày sau, đơn ly hôn đã được gửi đến Tống Diên.

Lúc đó, anh ta vừa rời khỏi nhà, còn mang theo quần áo để đến bệnh viện chăm sóc Tống Dữ Thành.

Đơn ly hôn đến bất ngờ, được giao tận tay anh ta bởi người giao hàng trên đường.

Tống Diên mở gói hàng ra.

Nhiều ngày liền làm việc quá sức, sau giờ làm lại đến bệnh viện, khiến anh ta không ăn không ngủ đủ giấc, hốc mắt thâm quầng.

Ngôi nhà phía sau lưng anh cũng hỗn độn không kém.

Nhìn vào đơn ly hôn bất ngờ xuất hiện, hai bên thái dương của Tống Diên giật liên hồi.

Anh ta xoa trán, cảm thấy rất mệt mỏi.

Tại sao lại phải ly hôn?

Anh không hiểu, thậm chí còn cảm thấy thật nực cười.

Giống như lần đó, hàng xóm đến xin mấy chậu cây cảnh, khiến anh thấy chuyện đó thật phi lý.

“Trần Du sao có thể bỏ đi những chậu cây đó chứ?”

Cô ấy đã chăm sóc chúng rất kỹ lưỡng, mỗi lần tôi và Tống Dữ Thành không chăm sóc tốt cho chúng, cô ấy đều phát cáu.

Cô ấy không thể bỏ chúng đi được.

Chắc là cô ấy chỉ đang giận thôi.

Cô ấy yêu những chậu cây đó mà.

Giống như cách cô ấy yêu thương hai cha con họ.

Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi họ.

Nhưng…

Cô ấy thực sự đã bỏ rơi họ rồi.

Tên của Trần Du lặng lẽ nằm trên tờ đơn ly hôn.

Nét chữ dứt khoát, kiên quyết như thể sự quyết tâm của cô ấy muốn dứt bỏ hai cha con họ.

Cô ấy thực sự đã không cần họ nữa.

Dứt khoát như cách cô ấy bỏ đi những chậu cây mà cô từng chăm sóc tỉ mỉ.

Nói không là không.

16

Tiệm bánh ngày càng làm ăn phát đạt.

Hôm nay là ngày cuối cùng của thời gian hòa giải ly hôn, Tống Diên dắt Tống Dữ Thành đến tìm tôi.

Trùng hợp đó lại là ngày Quốc tế Thiếu nhi mùng 1 tháng 6.

Để thu hút khách hàng, tôi đã làm lại phiên bản bột mì của Ultraman mà tôi từng làm cho Tống Dữ Thành vào ngày sinh nhật.

Sang Vãn thì phụ trách chào khách.

Càng lúc càng nhiều trẻ con bước vào tiệm, chúng không tiếc lời khen ngợi tôi: “Wow! Chị giỏi quá!”

“Là cô, không phải chị.”

Tôi đeo khẩu trang trong suốt, mỉm cười sửa lại lời bọn trẻ.

Những đứa trẻ rất nhiệt tình: “Chị ơi! Có thể làm một Nữ hoàng Băng giá không?”

“Được chứ! Hôm nay lại có chương trình ưu đãi nữa…”

Tôi thuận thế giới thiệu các chương trình ưu đãi cho phụ huynh.

Khách hàng càng lúc càng đông.

Tôi thì đang bận chia đều bánh quy và phát tờ rơi quảng cáo.

Nhưng bất ngờ thay, tôi lại nhìn thấy Tống Dữ Thành.

Cậu bé được Tống Diên dắt tay, đứng bên ngoài đám đông.

Một tháng không gặp, nó đã gầy đi nhiều.

Đôi mắt nó ngấn nước, trông rất ấm ức nhìn tôi.

Trên khay tôi cầm chỉ còn lại một chiếc bánh quy hình gấu nhỏ cuối cùng.

Mà trước Tống Dữ Thành, còn có một bé gái ngoan ngoãn, yên lặng đứng chờ.

Tôi đưa chiếc bánh quy cho cô bé, cô bé ấy ngọt ngào cảm ơn tôi: “Cảm ơn chị!”

Tống Dữ Thành nhìn thấy khay đã trống, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận: “Đó là bánh quy của con! Của con!”

17

Sau khi đề nghị ly hôn với Tống Diên, thật sự tôi vẫn nhớ Tống Dữ Thành một cách vô vọng.

Để tránh bản thân lặp lại sai lầm, tôi gần như tự tra tấn mình bằng cách mở trang cá nhân của Trần Diễm.

Rồi tôi chụp lại từng bài đăng của cô ấy về hai cha con Tống Diên.

Bao gồm cả những tin nhắn thách thức của Trần Diễm gửi tôi—

“Không phải tôi muốn giành chồng giành con của chị, là họ không cần chị mà thôi.”

“Chị xem, Tống Dữ Thành gọi tôi là mẹ rồi, có vẻ như chị chẳng được yêu quý đâu.”

Mỗi khi tôi mềm lòng, tôi lại mở khóa điện thoại, tự mình “chữa lành” bằng cách này.

Không sao cả.

Những người không yêu tôi, tôi cũng không cần họ.

Tôi tặng chiếc Ultraman được điêu khắc tỉ mỉ cho vị khách mua nhiều bánh nhất.

Tống Dữ Thành đứng ngoài đám đông, khóc thét lên: “Đó là của con! Ba ơi! Đó là Ultraman của con!”

Tiếng động lớn đến mức thu hút đám đông xung quanh.

Tống Diên với khuôn mặt tối sầm, quát lên: “Trần Du, em không định làm gì sao?”

Tôi bước về phía Tống Dữ Thành.

Thằng bé khóc nức nở đến mức cả vai đều run rẩy, như thể thứ quý giá nhất của nó vừa bị cướp mất.

Thật nực cười.

Trước đây, khi tôi đem bánh đến cho nó, nó lại chẳng để tâm đến mà vứt bỏ.

Bây giờ khi thực sự mất đi, nó mới biết trân trọng.

Phải chăng cái tính xấu xa của đàn ông là thứ vốn có từ khi sinh ra?

Tôi cúi xuống, nhìn vào đứa con trai mà tôi từng nhiều lần không nỡ bỏ, từng mềm lòng, nhưng cuối cùng chỉ khiến mình bị tổn thương không ít.

Tôi hỏi nó: “Tống Dữ Thành, mẹ đã làm cho con một chiếc Ultraman y hệt như vậy rồi, là chính con không muốn nó. Bây giờ con khóc vì điều gì?”

18

Tống Diên đưa Tống Dữ Thành đến để nói chuyện ly hôn với tôi.

“Em không định suy nghĩ lại sao?”

“Không còn gì để suy nghĩ nữa.”

Tôi mở khóa màn hình.

Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt.

Tống Dữ Thành và Sang Vãn đang ngồi ăn bánh ngọt, đôi mắt nó đầy vẻ tội nghiệp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía tôi.

Tống Diên im lặng một lúc lâu: “Là vì em gái em, Trần Diễm, đúng không?”

Tôi không trả lời.

Anh xoa trán, giọng trầm thấp: “Anh nghĩ em không cần phải thế. Thứ nhất, cô ấy là em gái của em, anh sẽ không bao giờ có chuyện gì với cô ấy. Anh còn có lòng tự trọng của mình.

Thứ hai, em gái em không biết cách chăm sóc Dữ Thành, cô ấy không biết gì về nuôi dạy trẻ con. Em thật sự đành lòng giao Dữ Thành… và anh, cho người khác sao?”

19

Tôi không nói gì.

Ngón tay tôi gõ nhẹ vào màn hình điện thoại.

Nó sáng lên, rồi lại tắt.

Tống Diên không nhận được câu trả lời của tôi, bị sự thờ ơ của tôi làm cho tức giận, anh giật lấy điện thoại của tôi:

“Trần Du, ngay cả khi em muốn ly hôn, chúng ta cũng nên chia tay một cách êm đẹp.

Anh và con đã tự đến tìm em, còn em thì đang làm gì vậy?

Điện thoại có gì hay ho đến mức em không quan tâm đến chúng ta?“

Nói xong, anh cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại của tôi, và rồi im lặng.

Trên đó toàn là những bằng chứng cho thấy anh và Tống Dữ Thành đã không tôn trọng tôi, phớt lờ tôi, và thậm chí còn tự mãn về điều đó.

Cơn giận của anh như bị dội một xô nước lạnh, chẳng cần tôi làm gì thêm, chỉ còn lại đống tro tàn.

Trong đống tro tàn đó, anh cúi đầu, nhếch nhác và khẩn cầu tôi: “Anh và Dữ Thành không thể sống thiếu em.

Chúng ta có thể thay đổi, em có thể đừng ly hôn được không?”

20

“Không thể.” Tôi nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán.

“Tống Diên, chỉ vì tôi trả lời câu hỏi của anh chậm một chút, anh đã tức giận như vậy. Thế anh có bao giờ nghĩ, khi tôi đã nhiều lần nổi điên, tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu ấm ức chưa?’