Chương 7 - Giữa Ngày Tận Thế Lạnh Giá

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không ngờ, khoảng hai tháng sau, một buổi chiều, phía bắc căn cứ vang lên tiếng nổ lớn.

Giang Tự Bách bị cuốn vào biển lửa, toàn thân bỏng nặng.

Hai nhà nghiên cứu khác phơi nhiễm trong vùng tia gamma gấp mười lần bình thường, chết ngay tại chỗ.

Khi tôi và Tần Chiêu Nam chạy đến hiện trường, chỉ còn lại một bãi hoang tàn.

Tôi chặn một nhân viên, hỏi:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Anh ta run rẩy chỉ sang bên cạnh:

“Là… là rò rỉ phóng xạ!”

Theo hướng anh ta chỉ, Trần Vãn Thư đang co rúm ở góc tường, bàng hoàng mất hồn.

Thì ra, cô ta quá nôn nóng, bỏ qua một bước quan trọng, dẫn đến rò rỉ bức xạ.

Còn quá non, không chịu được áp lực.

Giang Tự Bách được đưa đi cấp cứu khẩn cấp, những người cùng nhóm đồng cam cộng khổ, tất cả đều bị căn cứ xử phạt.

Tần Chiêu Nam nổi giận tại cuộc họp khẩn:

“Đội 5 toàn bộ bị bãi nhiệm, còn ai có thể tiếp tục?”

Ai cũng thấy thảm trạng của Giang Tự Bách, nên không ai dám bước lên.

Tôi chần chừ một lúc, rồi giơ tay:

“Để tôi.”

“Đồng Noãn, em…”

“Chỉ có tôi mới làm được.”

Tần Chiêu Nam khó xử nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu:

“Được, Đồng Noãn, em thay thế.”

Có bài học xương máu, tôi càng cẩn trọng, bắt đầu triển khai nghiên cứu.

5

Sau nửa năm đóng cửa nghiên cứu, cuối cùng chúng tôi đã chế tạo thành công loại trang phục có thể ngăn chặn tia gamma.

Tuy không thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ, nhưng ít nhất trong thời gian ngắn, mọi người có thể ra ngoài tiếp xúc ánh mặt trời.

Cùng lúc đó, việc xây dựng thành phố ngầm cũng đã hoàn thành.

Tần Chiêu Nam tổ chức tiệc ăn mừng cho tôi. Mọi người vui quá chén, ai cũng uống hơi nhiều. Sau khi cạn ly cảm ơn, tôi một mình bước ra đài quan sát, để gió thổi tỉnh rượu.

Lúc này, từ bóng tối có một người bước ra.

“Đồng Noãn, ôm hết vinh quang vào người, đúng là rực rỡ quá nhỉ.”

Ngoảnh đầu lại, là Trần Vãn Thư.

Tôi khẽ lắc ly rượu, không hề khiêm tốn:

“Cảm ơn, đúng là khá rực rỡ thật.”

Cảm giác này so với những lần Giang Tự Bách từng hạ thấp tôi dễ chịu hơn nhiều. Thậm chí thoáng chốc khiến tôi như trở về năm hai mươi hai tuổi, khi còn đầy sức sống.

Hốc mắt Trần Vãn Thư thâm quầng, giọng khàn đặc:

“Nhìn tôi thảm thế này, chị hài lòng lắm đúng không?”

Một luồng cực quang lướt qua tôi mới nhìn rõ khuôn mặt cô ta.

Bị bãi nhiệm, chẳng nhóm nghiên cứu nào dám nhận cô ta nữa, cô ta hoàn toàn bị gạt ra bên lề ở căn cứ này, sắp bị đưa trả về đất liền.

Tôi dốc thẳng ly rượu đỏ từ đài quan sát xuống:

“Ổ tổ đã đổ, làm gì còn trứng lành. Trần Vãn Thư, tầm nhìn của cô nhỏ quá rồi.”

Trần Vãn Thư lao lên, nắm lấy cổ áo tôi:

“Chị có thể nghiên cứu suôn sẻ như thế, chẳng phải nhờ tài liệu tôi và Tự Bách để lại sao!”

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười:

“Những số liệu sai sót đầy rẫy đó, tôi không cần phải tham khảo.”

Cô ta nắm chặt lấy tôi, tay bắt đầu run, ánh mắt đầy giận dữ, uất ức, cuối cùng chỉ còn rơi xuống một giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Tôi ngạc nhiên nhướng mày.

Cuối cùng, Trần Vãn Thư buông tay, giọng nghẹn ngào:

“Thôi… là tôi kém hơn người, tôi nhận.”

“Đồng Noãn, coi như tôi cầu xin chị, chị có thể… đi thăm Tự Bách được không? Anh ấy bị thương nặng, nửa năm nay chỉ có thể ăn cháo loãng, vậy mà vẫn không ngừng gọi tên chị…”

Tôi mệt mỏi xoa ấn đường, thẳng thừng từ chối:

“Xin lỗi, tôi không có hứng đi thăm một người đã có vợ.”

Nói xong, tôi xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.

“A Noãn…”

Là Giang Tự Bách ngồi trên xe lăn.

Tôi nhìn anh, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Là người bị phụ bạc, tôi rất muốn mắng anh đáng đời.

Nhưng anh lại bị thương trong quá trình nghiên cứu để cứu nhân loại.

Vì tình người, tôi gật đầu với anh:

“Lâu rồi không gặp, thí nghiệm anh thất bại, tôi đã nghiên cứu thành công rồi.”

Giang Tự Bách bị bỏng đến bảy mươi phần trăm cơ thể, chỉ có đầu là còn nguyên vẹn, lúc này vẫn có thể nói chuyện với tôi.

Anh mím đôi môi nhợt nhạt, cuối cùng nở nụ cười thê lương:

“Không hổ là A Noãn.”

“Đúng rồi, còn vài ngày nữa là anh sẽ bị đưa về đất liền.”

Tôi nghiêng đầu:

“Vậy thì, chúc anh may mắn.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)