Chương 1 - Giữa Ngày Tận Thế Lạnh Giá
Ngày tận thế nóng bỏng ập đến, nhiệt độ bề mặt trái đất đã lên đến bảy mươi độ, nhóm người đầu tiên bắt đầu di chuyển đến căn cứ Bắc Cực.
Chồng tôi là nhà khoa học, có suất ưu tiên mang theo người nhà.
Mọi người đều tưởng rằng anh sẽ không do dự mà dẫn tôi đi.
Nhưng cái tên anh điền vào đơn xin, lại là nghiên cứu sinh dưới quyền anh.
“Con bé này là do anh một tay dạy dỗ, lại không còn cha mẹ bên cạnh, anh không nỡ để nó một mình ở lại nơi nóng như thế này.”
Anh thản nhiên nộp đơn, câu nói đó khiến tim tôi lạnh buốt.
“A Noãn, em không giống nó. Em từ nhỏ đã quen chịu khổ, anh tin em chịu đựng được đến đợt di chuyển thứ hai.”
Tôi cố gắng kéo khóe môi, chẳng nói gì.
Đêm hôm đó, nhìn nhiệt độ ngoài kia càng lúc càng cao, tôi bình tĩnh bấm một số điện thoại.
“Anh từng nói sẽ vô điều kiện đáp ứng em một nguyện vọng, bây giờ còn tính không?”
…
Đầu dây bên kia không chút do dự: “Đương nhiên.”
Tôi thăm dò hỏi: “Có thể giúp em chuẩn bị hai vé lên con thuyền Noah không? Em muốn đi cùng mẹ trong đợt đầu.”
Cơ hội sống sót, vé quý như vàng.
Đầu dây bên kia cũng không dám chắc, chỉ nói: “Anh sẽ cố hết sức.”
Cúp máy xong, Giang Tự Bách vừa đẩy cửa bước vào, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
“Em vừa gọi cho ai?”
Tôi đến cả lời nói dối cũng lười, mệt mỏi đáp: “Tìm người lo vé.”
Giang Tự Bách chẳng buồn nhìn tôi, chỉ tùy tiện nói:
“Đợt đầu chỉ có mấy trăm vé, không kiếm được đâu, nếu không anh đã nghĩ cách cho em từ trước rồi.”
Tôi siết chặt điện thoại.
Anh đương nhiên biết vé khó đến mức nào, nhưng vẫn không hề do dự bỏ rơi tôi, lại mang theo nghiên cứu sinh của mình.
Thấy tôi không trả lời, lúc này anh mới ngẩng lên,
“A Noãn, em đừng vội, anh đã xin cho em đợt thứ hai rồi, không chết được đâu.”
Tiếng radio vẫn vang đều thông báo nhiệt độ tăng cao, trong lòng tôi bật cười lạnh.
Ai mà không biết, trong tận thế nóng bỏng này, trễ một ngày, cơ hội sống sót lại giảm thêm một phần.
Ngày tận thế cận kề, có lẽ vì quá căng thẳng, tôi còn mang một tia hi vọng, hỏi anh:
“Giang Tự Bách, có thể vì tình mẹ em đã giúp anh suốt sáu năm, dẫn mẹ em đi trước không?”
“Bà đã lớn tuổi lại sức khỏe yếu, không chịu nổi bao lâu nữa đâu.”
Trong không khí lặng lẽ treo lên một lớp yên tĩnh khó chịu.
Trong phòng không bật đèn, tôi không nhìn rõ nét mặt anh.
Tôi và anh kết hôn đã bảy năm, nhưng đây không phải là năm thứ bảy chúng tôi quen nhau.
Chúng tôi lớn lên cùng một con hẻm, thanh mai trúc mã, như hình với bóng.
Nhưng vào kì nghỉ hè trước khi lên cấp hai, cha mẹ của Giang Tự Bách mất trong tai nạn xe.
Mẹ tôi xót cảnh trẻ mồ côi, liền nhận anh về nuôi, trong thời đại thiếu gạo thiếu dầu, gắng gượng nuôi hai đứa thành sinh viên đại học.
Mùa hè sau kì thi đại học, người ít nói như anh đã hứa với tôi, dù ngày tận thế có đến, anh cũng muốn chết cùng chúng tôi.
Mùa hè năm đó không nóng đến vậy, nhưng lòng bàn tay anh nóng bỏng đến nỗi làm cả trái tim tôi sôi sục.
Tôi nhắm chặt mắt, ký ức tản mát.
Giang Tự Bách im lặng rất lâu.
Nửa ngày sau anh mới nói: “A Noãn, Vãn Thư là trợ thủ đắc lực của anh, anh buộc phải đưa cô ấy đi, không có gì để bàn.”
“Còn nữa, chuyện hồi nhỏ chỉ là nói đùa thôi, đừng coi là thật.”
Tôi cười chua chát, suýt không đứng vững.
Bây giờ rõ ràng là ngày tận thế nóng rát, vậy mà từng câu từng chữ của anh lại khiến tôi lạnh buốt thấu xương.
Chẳng bao lâu, mây tan, ánh trăng rọi lên hàng lông mày xa cách của anh.
Giang Tự Bách lấy một tập hồ sơ khẽ chạm vào tay tôi, “Cái này đưa em trước.”
Tôi mở ra.
Rõ ràng là giấy ly hôn.
Tôi sững sờ nhìn anh.
Giang Tự Bách từ tốn nhấp một ngụm trà.
Anh giải thích: “Đợt đầu muốn mang người nhà phải có giấy tờ chứng minh, anh và Vãn Thư chỉ là thầy trò, giấy tờ không có giá trị.”
Tôi run rẩy cầm tờ giấy ly hôn, nghiến răng hỏi: “Rồi sao nữa?”
Anh hơi chột dạ đẩy gọng kính, nhưng giọng vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như trước.
“Nên em cần ly hôn với anh trước, nhường thân phận vợ của anh cho cô ấy, như vậy cô ấy mới có thể lên được con thuyền Noah.”
“A Noãn, chỉ là ly hôn giả thôi, anh và cô ấy cũng chỉ là kết hôn giả.”
“Đừng để bụng, chỉ là cái danh thôi, trong lòng anh chỉ có em.”
Tôi cúi mắt, bật cười đau khổ.
Không biết từ bao giờ, câu chuyện giữa tôi và Giang Tự Bách đã từ nghiên cứu khoa học biến thành cơm áo gạo tiền.
Có lẽ là một ngày nào đó sau khi kết hôn, hoặc có lẽ là từ ngày Trần Vãn Thư trở thành nghiên cứu sinh của anh, tôi không nhớ nổi nữa.