Chương 2 - Giữa Mưa Và Sự Thật
6.
Hôm sau, điện thoại nội bộ báo có người tìm tôi dưới sảnh.
Tôi đặt tài liệu xuống, đi xuống mới biết là mẹ của Cố Cận Chi.
Bà mặc một bộ suit màu chàm, ngồi trên sofa, tay thỉnh thoảng lại vuốt khuyên tai Mikimoto, vẻ mặt lộ rõ khó chịu.
Vừa thấy tôi, bà liền cau mày như thể trông thấy thứ gì đó không hợp mắt:
“Sao đi chậm thế.”
Không ngoài dự đoán, bà đi thẳng vào vấn đề, nhắc đến chuyện kết hôn.
“Cô định sao đây? Hồi đó Cận Chi về nhà nói gặp xong ba mẹ cô rồi thì sẽ chốt ngày cưới. Vậy mà ba tháng rồi chẳng thấy động tĩnh gì.”
Giọng bà kéo dài, mang đậm kiểu đài các nhà giàu:
“Chẳng lẽ nhà cô còn có ý kiến gì với nhà tôi chắc?”
Tôi khẽ lùi ghế ra sau, mím môi cười nhẹ.
“Những chuyện đó do Cận Chi sắp xếp, tôi không can thiệp.”
Bà đảo mắt, tỏ vẻ tao nhã nhưng thực chất đầy xem thường.
“Ông nhà tôi còn nói Cận Chi lấy được cô là có phúc. Theo tôi thấy, thà cưới một cô gái biết vun vén, hiền lành đàng hoàng còn hơn. Lấy cô về, chẳng giúp đỡ được gì cho nó.”
Tôi vẫn giữ nụ cười lễ phép, gật đầu nhẹ, không tiếp lời.
Bà thấy không thú vị, cũng chẳng buồn chào tạm biệt, đứng dậy bỏ đi.
7.
Cố Cận Chi lúc nào cũng mang chuyện kết hôn treo trên miệng.
Ban đầu, bà Cố không vừa lòng, nói con trai bị mỡ heo che mắt, chọn bao nhiêu cô gái không chọn, cuối cùng lại chọn nhầm.
Nhưng sau đó, khi dự án AI mới của Cố thị gặp trục trặc trước ngày ra mắt…
Một phần để giúp công ty giải vây, phần khác cũng vì muốn sinh viên có một dự án đẹp ghi vào hồ sơ trước khi ra trường,
Tôi dẫn theo nhóm sinh viên của mình, làm đêm suốt trong trụ sở Cố thị, giúp ông Cố vượt qua khủng hoảng.
Sau vụ đó, chắc hẳn ông ấy đã dằn mặt vợ mình một trận, nên dù không ưa tôi ra mặt, bà cũng không dám ra mặt can thiệp nữa.
Gần đây, thấy cậu con trai ngày nào cũng háo hức chuẩn bị cưới bỗng dưng im hơi lặng tiếng,
Bà đoán chắc là tôi có vấn đề, nên mới vội vàng chạy tới “hỏi tội”.
Tính từ lúc gặp mặt cha mẹ tôi, cũng đã ba tháng trôi qua.
Và suốt ba tháng đó, Cố Cận Chi chưa từng nhắc lại chuyện cưới xin.
Trước đây, mỗi ngày đều gửi tôi bản kế hoạch cưới từ wedding planner.
Bây giờ, khung chat WeChat với họ cũng im lìm.
Chiếc váy cưới tiền trăm triệu mà anh từng hứa cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi nghĩ… ba tháng như vậy, chắc cũng đủ rồi.
8.
Thịnh Trác Nhiên quan tâm đến sự thay đổi của Cố Cận Chi tới mức… vô lý.
Nhờ vào cái sở thích “nghiện chia sẻ” của cậu ta, tôi gần như nắm rõ lịch trình của Cố Cận Chi thời gian gần đây.
Anh đưa cô em thanh mai trúc mã – kiểu dính người, thích làm nũng – đi uống rượu xã giao.
Chơi trò thật lòng hay mạo hiểm, môi kề môi, hôn nhau đến mức không rời nổi.
Cuối cùng còn buông một câu: “Phụ nữ thế này mới có mùi vị.”
Tôi lại nhớ tới lúc anh từng nài nỉ tôi, hỏi tôi có thể dựa dẫm vào anh thêm một chút không, đừng khiến anh cảm thấy mình có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nhưng tôi không làm được.
Quá khứ của một người tạo nên hiện tại của họ.
Sự phụ thuộc từng cố gắng dứt bỏ, sao có thể – và sao dám – dễ dàng nhặt lại?
Anh còn đưa cả cô nàng tóc vàng hôm trước tới quán bar.
Cô ta lúc thì khéo léo đủ kiểu, lúc lại mắt đưa mày liếc đầy quyến rũ, mỗi khi Cố Cận Chi nổi giận thì nhẹ nhàng vỗ về:
“Dư Bất Tầm, em không thể dịu dàng với anh một chút sao?”
Chúng tôi từng cãi nhau chỉ vì chuyện tôi hay tăng ca.
Sau khi tôi phân tích thiệt hơn, tôi vẫn cứ làm theo ý mình.
Ba ngày sau, anh mắt thâm quầng, râu ria xồm xoàm, đứng chờ tôi trước cổng Viện nghiên cứu, mặt mũi đầy u oán.
Nhưng giây tiếp theo, anh vẫn chu đáo nhận lấy túi xách từ tay tôi, mở cửa xe cho tôi.
Khi đó, vừa mới xác nhận quan hệ, đang là giai đoạn mặn nồng.
Anh thở dài, giống như đã nhận mệnh:
“Dư Bất Tầm, kiếp này anh đành làm chó của em vậy.”
9.
Trước cửa quán bar.
Giữa đêm khuya, Cố Cận Chi lỏng cà vạt, ngáp dài bước ra, vẻ mặt có phần chán nản.
Cô nàng tóc vàng bám nhẹ lấy tay anh, ánh mắt lộ ra vẻ gượng gạo, nhưng vẫn giữ nụ cười mang tính chất chuyên nghiệp.
Hai người bước chậm rãi, như thể chưa biết bước tiếp theo nên đi đâu.
Cố Cận Chi lấy điện thoại ra nhìn, gương mặt thoáng qua vẻ cô đơn, rồi lại nhét điện thoại vào túi.
Có lẽ vì tin nhắn 【Công ty họp, về muộn】 vẫn chưa nhận được hồi đáp.
Thấy họ sắp bước đi, tôi giơ tay lên gọi lớn:
“Cố Cận Chi!”
Sợ hôm nay mà còn không giải quyết dứt điểm, lại dây dưa thêm.
Cố Cận Chi khựng lại, vội rút tay khỏi cô gái bên cạnh.
Nhưng như nghĩ đến điều gì đó, anh lại giả vờ bình tĩnh, giữ nguyên tư thế.
Đôi mắt anh khóa chặt lấy tôi, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.
Cô gái tóc vàng đúng là người từng trải, mặt nào cũng từng gặp.
Thấy tay anh không rút ra, cô ta cũng không buông, chỉ là nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào.
Thấy tôi không có phản ứng, Cố Cận Chi mới hất tay cô gái ra, nhàn nhạt nhìn tôi:
“Tiếp khách, xã giao thôi. Em tới đây làm gì?”
Không chờ tôi trả lời, anh quay sang bảo cô ta đi trước.
Đợi cô ta đi xa, anh lại tiến lại gần, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi biết anh vẫn luôn chờ tôi chủ động nhắc đến chuyện đám cưới.
Vậy nên, tôi thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nói:
“Hủy hôn đi.”
Điếu thuốc vừa ngậm trong miệng anh rơi cái “bẹp” xuống đất.
10.
“Bất Tầm, đừng làm loạn. Đang yên đang lành lại nói lời tổn thương như vậy.”
Anh không còn giữ được vẻ điềm tĩnh dửng dưng như mấy tháng trước, tay run lên định nắm lấy tôi – nhưng tôi né sang một bên.
Giữa con phố lúc nửa đêm, chỉ còn tiếng gió rít.
“Tôi không thích mùi thuốc lá.”
“Hả?”
Tôi không thích mùi thuốc hay rượu.
Mỗi lần trong nhà ám đầy mùi đó, bố tôi lại nổi trận lôi đình.
Sau này gặp Cố Cận Chi, anh theo đuổi rất sát.
Dưới tòa nhà công ty, dưới khu chung cư, anh luôn tựa bên chiếc xe loè loẹt, kẹp điếu thuốc tạo dáng.
“Cô Dư, có thể cho tôi cơ hội làm quen không?”
Vừa dụi tắt điếu thuốc, người anh – mặc áo khoác dạ – nồng nặc mùi khói rượu, tiến lại gần.
Tôi nhíu mày, lùi một bước:
“Anh Cố, tôi không thích người hút thuốc.”
Chỉ vì một câu đó, tôi không còn thấy Cố Cận Chi hút thuốc lần nào nữa.
Cho đến ba tháng trước – sau khi gặp cha mẹ tôi về –
Anh lại bắt đầu hút lại.
Giờ đây, có vẻ như anh mới lần đầu hiểu điều đó.
Anh rút bao thuốc ra, ném thật mạnh ra xa.
“Vậy anh không hút nữa.”
“Tôi cũng không thích mẹ anh – giống như bà ta không thích tôi.”
“Tôi cũng không thích kiểu yêu đương rùm beng, hôn lễ xa hoa.”
“Không thích cái đám bạn suốt ngày mang phụ nữ ra làm trò đùa của anh.”
Cố Cận Chi nghe đến đây, môi bắt đầu run lên.
“Ban đầu em chỉ muốn thử yêu đương một lần. Bạn em nói, lâu không yêu đương sẽ ảnh hưởng đến thần kinh phát triển.”
“Lúc nhận lời làm người yêu anh, dự án của em đang bế tắc, tóc rụng từng nắm.”
“Anh ôm bó hoa hồng tới, em nhìn gương mặt anh, nghĩ là… có thể thử xem sao.”
“Bây giờ em lại thấy, cưới anh… e là không ổn.”
“Chia tay đi.”
Cuộc đối thoại sau đó rất mất mặt.
Chỉ có Cố Cận Chi là mất mặt.
Anh vừa run giọng níu kéo, vừa thấy tôi không hề lay động thì ánh mắt dần trở nên độc địa.
“Ngay cả ba mẹ cô cũng mắng cô là con đĩ, cô còn tưởng mình là thứ tốt lành gì?”
“Dư Bất Tầm, sau khi chia tay tôi, xem thử còn ai dám cần cô nữa?”
“Chỉ có cái gia đình bệnh hoạn như các người mới có thể nuôi ra một con quái vật như cô!”
11.
Trong ký ức mơ hồ về tuổi thơ của tôi, gia đình cũng từng có những khoảng thời gian hạnh phúc.
Cha tôi là doanh nhân, mẹ là người có học thức cao.
Hai người từng tâm đầu ý hợp, là hình mẫu của một gia đình lý tưởng trong mắt người ngoài.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi tôi bảy tuổi.
Năm đó, cha về quê thăm bạn cũ.
Ông vô tình biết được rằng năm xưa không phải mình uống say rồi nhầm lẫn với mẹ, mà là bị cậu tôi bỏ thuốc gài bẫy.
Một đêm trượt ngã vào bẫy đã khiến mẹ tôi mang thai, sau đó ép ông cưới.
Ông phải bỏ rơi mối tình đầu để cưới mẹ tôi.
Có lẽ nếu không có gì khác, cuộc hôn nhân ấy vẫn có thể tiếp tục — cưới nhầm thì cưới nhầm, cùng nhau sống cho yên ổn.
Nhưng mọi chuyện trở nên tồi tệ khi người yêu cũ của cha tôi — người ông luôn coi là “bạch nguyệt quang” — đã tự sát sau khi ông kết hôn.
Và cha tôi biết hết mọi chuyện vào đúng năm tôi bảy tuổi.
Cái gọi là “bảy năm ngứa ngáy”.
Năm đó, mẹ tôi đã phải ngủ nhờ trong phòng tôi suốt gần một năm.
Tình cũ thành oán hận, bóng ma “bạch nguyệt quang” bao trùm căn nhà như một lớp sương đen đặc không tan.
Ban đầu, mẹ tôi vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Chuyện qua lâu rồi, anh rõ em đối với anh thế nào, đừng vì quá khứ mà phá nát cái nhà này.”
Nhưng sau đó, cha tôi đầy phẫn hận — đặc biệt sau khi bị ông ngoại và cậu chèn ép — thì nỗi hận ngày càng sâu.
Mẹ tôi cũng mất hết kiên nhẫn, lật qua lật lại giữa khóc lóc van xin và nguyền rủa độc địa.
Khuôn mặt dịu dàng năm xưa không còn nữa.
Lâu dần, tôi trở thành “đứa vô dụng không giữ nổi cha” trong miệng mẹ, trở thành “đồng phạm kéo ông xuống vũng bùn” trong mắt cha.
Họ không dám ra tay với nhau, nên thay phiên nhau trút hết lên người tôi: chế nhạo, mắng nhiếc, đánh đập.
Những vết thương trên người tôi là liều thuốc xoa dịu mối thù hằn của họ.
Năm mười ba tuổi, tôi có kỳ kinh đầu tiên. Cơn đau bụng dữ dội khiến tôi nằm co ro, mồ hôi lạnh túa ra.
Sau một hồi đấu tranh, tôi quyết định cầu cứu mẹ.
Bà chỉ hừ lạnh:
“Tao nuôi mày để làm gì mà mày yếu đuối thế hả, đau một chút đã kêu. Chính vì mày thế này nên bố mày mới không thèm về nhà.”
Tôi cắn răng gọi cho cha.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng lạnh như băng:
“Giống mẹ mày y hệt, có gì mà than với tao. Trong xương cốt cũng đều hèn hạ như nhau.”
Hôm đó trời mưa. Tôi cầm ô đi rất lâu mà không tìm được tiệm thuốc.
Gió thổi mạnh làm bay luôn cái ô. Toàn thân ướt sũng, cơn đau càng dữ dội hơn.
Trước mắt tối sầm lại — rồi bừng sáng. Khi mở mắt ra, tôi đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là người bạn thân — Canh Thần.
Từ lúc nhập viện cho tới khi xuất viện, tôi không hề thấy bóng dáng cha mẹ.
Cũng như những năm tháng sau này, họ chẳng bao giờ xuất hiện.
12.
Cố Cận Chi chính là trong bối cảnh như vậy… mà bước vào nhà tôi.
“Gấp cưới như vậy, có thai rồi à?”
Vừa ngồi xuống, cha tôi đã lạnh giọng hỏi.
Cố Cận Chi hơi hoảng. Anh tưởng nhà tôi nghiêm khắc, lại lo mình vì quan hệ trước hôn nhân mà bị đuổi ra ngoài.
Nhưng mồ hôi còn chưa kịp rơi xuống thì cha tôi đã mở miệng tiếp:
“Nhóc, tôi khuyên cậu nên cẩn thận. Con đàn bà loại đó chỉ có hai chiêu để trói đàn ông: hoặc lên giường, hoặc có thai. Mặt dày lắm mới chơi mấy trò bẩn như vậy.”
Sự ghê tởm trên mặt ông không hề che giấu.
Mẹ tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng mặt cũng đã cứng đờ.
“Hôm nay là con gái dẫn con rể về, ông có thể—”
“Con rể cái gì!”
Cha tôi cắt ngang, nhìn thẳng Cố Cận Chi:
“Chưa đăng ký, bây giờ cậu quay đầu vẫn còn kịp.”
“Nếu cậu cứ khăng khăng cưới, nhà tôi không cần sính lễ. Đồ rẻ rách thì cũng chẳng có giá trị gì. Cô ta cũng chẳng đáng một xu.”
“Của hồi môn? Không có. Tôi sẽ không bỏ một đồng cho loại đàn bà này.”
Từ khi ông ngoại mất, cậu tôi cũng khó mà giữ thế lực như trước.
Cha tôi không còn kiêng nể ai, lời mắng càng ngày càng thẳng.
Cũng phải thôi, tôi là người nhà họ Dư — mắng tôi là mắng cả ông ngoại, cậu, mẹ tôi.
Tôi vẫn bình thản ăn cơm. Cha mẹ đấu khẩu như thường lệ, Cố Cận Chi ngồi kế bên, lúng túng ra mặt.
Trên đường về khách sạn, tôi xoa bụng đau quặn, thầm nghĩ bản thân đã yếu đi nhiều.
Từ lúc rời nhà đến giờ, anh không nói một câu.
Sắp tới nơi, anh bỗng ôm chầm lấy tôi:
“Bất Tầm, em còn có anh.”
Điện thoại rung. Một tin nhắn:
【Coi mày làm được chuyện tốt gì! Vừa về nhà đã gà bay chó sủa. Nếu không phải vì mày, tao với bố mày đã sớm làm hòa rồi.】