Chương 11 - Giữa Mưa Tình Địch
Vừa định lên tiếng, anh đã nói trước:
“Ngoan, hôm nay thật sự bận, anh phải xử lý xong việc.”
Cô ta bắt gặp ánh nhìn lạnh như băng trong mắt anh, trong lòng thoáng dâng lên dự cảm bất an.
Không lẽ… anh đã biết điều gì rồi?
Không thể nào — mọi chứng cứ, từ học vị giả cho đến việc hãm hại Lục Thi Vũ, cô ta đều xóa sạch!
Dù trong lòng cuộn sóng, gương mặt cô ta vẫn bình thản.
cô ta khẽ gật đầu, mỉm cười: “Vâng, em nghe anh.”
Sau khi tiễn cô ta về, Hách Văn Đình quay lại công ty.
Vừa ngồi xuống ghế, tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Thư ký đẩy cửa bước vào, giọng cung kính:
“Sếp, đây là bản kế hoạch truyền thông cho buổi họp báo công bố thành quả nghiên cứu y học của cô Thẩm. Mời ngài xem qua.”
Hách Văn Đình nhận lấy tập hồ sơ, lật ra một trang — và ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh khựng lại.
Tên “Lục Thi Vũ” in đậm giữa trang.
Anh ngẩng đầu nhìn thư ký, giọng trầm xuống:
“Cái này là sao?”
Thư ký thò đầu xem thử, liền trợn tròn mắt, vội vã muốn giật lại tập tài liệu.
“Xin lỗi sếp, tôi… tôi lấy nhầm rồi.”
Nhưng Hách Văn Đình chưa chịu buông.
Anh nhìn chằm chằm vào tập giấy trong tay, như có thứ gì đó bị ký ức lâu năm phủ bụi đang muốn trỗi dậy.
“Tài liệu này là gì?”
Thư ký ngập ngừng một chút rồi đáp:
“Đây là tài liệu ngài dặn tôi chuẩn bị từ năm năm trước — vào đúng ngày ngài kết hôn.
Ngài bảo muốn gắn thành quả nghiên cứu của phu nhân với chiến dịch quảng bá của công ty.
Hai ngày nữa là buổi họp báo, cũng là kỷ niệm năm năm ngày cưới của hai người.
Khi ấy ngài nói muốn tặng phu nhân một món quà bất ngờ.”
Một tia sáng vụt qua đầu Hách Văn Đình, nhưng quá nhanh để anh kịp nắm bắt.
Anh day trán, giọng thấp:
“Nghiên cứu… gì?”
Thư ký thoáng ngạc nhiên:
“Sếp quên rồi ư? Phu nhân khi còn làm việc là một trong những nhà nghiên cứu xuất sắc nhất phòng thí nghiệm.
Nhưng sau kết hôn, ngài thường phàn nàn cô ấy quá bận, không có thời gian ở bên ngài.
Lần nào cũng cãi vã, nên cuối cùng phu nhân đành từ bỏ công việc mình yêu thích.”
Hách Văn Đình sững người.
Những ký ức anh từng cố quên — bỗng ồ ạt ùa về.
Anh phất tay, ra hiệu cho thư ký lui ra.
Ánh đèn chiếu lên tập tài liệu trong tay, nét chữ “Lục Thi Vũ” rõ ràng đến chói mắt.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô gái năm ấy: mặc áo blouse trắng, mái tóc cột gọn, ánh mắt tập trung vào dữ liệu thí nghiệm trên màn hình.
Đến cả khi anh bước tới sau lưng, cô vẫn chưa quay đầu.
Anh từng ôm nhẹ eo cô, giọng trầm khàn bên tai:
“Em không thấy anh vào à?”
Cô mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi màn hình:
“Em nhận ra tiếng bước chân của anh rồi, cần gì quay lại nữa.”
…
“Phịch.”
Tập hồ sơ rơi xuống sàn.
Hách Văn Đình như bừng tỉnh trong một giấc mơ xa, cúi xuống nhặt lại, trong lòng bỗng trống rỗng khó hiểu.
Anh cầm điện thoại, muốn gọi cho cô — nhưng trong hộp thư chẳng có lấy một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ.
Mày anh nhíu chặt.
Lục Thi Vũ, vẫn còn đang giận anh sao?
Anh ném điện thoại lên bàn, cố nén cảm xúc.
Được, để xem cô còn định lạnh nhạt đến bao giờ.
Đêm đó, Hách Văn Đình không về nhà.
Anh ở lại công ty suốt cả đêm, giữa ánh đèn văn phòng trơ trọi.
——
Sáng hôm sau, khi đang dặn dò công việc, cửa phòng đột nhiên bật mở.
Thẩm Thư Nhung bước vào, dáng vẻ tự nhiên như mọi khi.
Lông mày anh khẽ nhíu, giọng lạnh hơn thường lệ:
“Không biết gõ cửa à?”
Cô ta hơi sững, không ngờ anh lại phản ứng như vậy.
“Là anh bảo em có thể vào bất cứ lúc nào, không cần xin phép…”
Hách Văn Đình thoáng ngẩn người — đúng, là anh từng nói thế.
Nhưng ngay lập tức, trong đầu anh lại hiện lên một ký ức khác.
Lục Thi Vũ khi đó luôn gõ cửa trước khi vào.