Chương 6 - Giữa Lòng Nghi Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Phương Vận.”

Là anh học trưởng cũ bước đến, đưa cho tôi thứ tôi nhờ anh ấy điều tra:

“Ở đây có hết rồi.”

Anh ấy đứng ngoài phòng bệnh suốt từ đầu đến cuối, chứng kiến tất cả.

“Từ nay hãy sống tốt nhé.”

Anh ấy vỗ nhẹ lên vai tôi:

“Em xứng đáng với một cuộc đời tốt đẹp hơn nhiều.”

Đúng vậy. Tôi xứng đáng với một cuộc đời tốt hơn.

Tôi không nên vì vấp ngã một lần mà sợ hãi bước tiếp.

Tôi gật đầu, nhận lấy tài liệu từ tay anh, chân thành nói lời cảm ơn, rồi quay trở về ngôi nhà mà tôi từng nghĩ thuộc về mình.

Tôi thu dọn hết đồ đạc. Trước khi gọi xe chuyển nhà, tôi vô tình bị vấp phải thứ gì đó.

Cúi xuống nhìn, là một chiếc quần lót nữ — không phải của tôi — lẫn trong hành lý.

Tôi nhặt lên, nhìn vết dịch tiết đã khô quắt bám trên đó, một cơn buồn nôn dâng lên, tôi suýt nữa thì nôn ra ngay tại chỗ.

Tôi đã nghĩ…

dù gì đi nữa, Giang Tự Bạch cũng phải có chút lương tâm. Ít nhất anh ta sẽ không dẫn Lâm Uyển Tâm về ngôi nhà này, làm ô uế nơi tôi từng sống.

Thì ra, tôi vẫn đánh giá quá cao anh ta.

Ngày Giang Tự Bạch xuất viện, Lâm Uyển Tâm đi theo anh về tận nhà.

Anh định bảo cô ta tránh mặt.

Nhưng rồi… khi trong lòng vừa nghĩ đến chuyện đó, anh lại cảm thấy mình thật nực cười.

Tôi và anh… sắp ly hôn rồi.

Ngay cả phòng pháp lý của công ty cũng đã làm việc với anh để bàn giao quyền lực.

Anh… còn mong chờ điều gì nữa?

Nhưng khi thật sự đến trước cửa nhà, anh vẫn tìm đại một cái cớ để đẩy Lâm Uyển Tâm về lại căn hộ kia.

Lấy lý do “Phương Vận có thể vẫn còn ở nhà”, anh dỗ dành cô rời đi, rồi mới đẩy cửa bước vào.

“Phương Vận…”

Anh gọi trong khoảng không trống vắng của phòng khách, một cảm giác lạc lõng ùa tới.

Anh nhớ lại… lúc còn nằm viện, một người bạn thân gọi điện trách mắng anh:

“Giang Tự Bạch, mày vì một con nhỏ bán rượu mà ly hôn với Phương Vận á?”

“Mày nghĩ gì vậy?”

“Một đứa như nó, sao có thể so với tình cảm mà Phương Vận dành cho mày được?!”

“Mày sẽ hối hận!”

“Tao nói thật đấy Giang Tự Bạch, tao coi mày là anh em nên mới nói những lời này!

Đừng tưởng mày sống tốt rồi là quên hết quá khứ.

Mày và Phương Vận… đã từng phải cố gắng đến mức nào?!”

Anh kiên nhẫn nghe hết lời khuyên.

Nhưng câu “không phải tôi muốn ly hôn, là Phương Vận không chịu nổi mà đòi chia tay” mãi kẹt nơi cổ họng, không thể thốt ra.

Nói nhiều chỉ sai nhiều, thà im lặng còn hơn.

Bạn anh thấy anh im lặng mãi cũng đâm chán, chỉ thở dài nói:

“Phương Vận không phải người có thể chấp nhận cát bụi trong mắt.

Lần này, mày… thật sự đã đi quá giới hạn.”

Cuối cùng, anh ấy cúp máy.

Giang Tự Bạch lặng lẽ nhìn Lâm Uyển Tâm.

Chính anh cũng không hiểu, rốt cuộc bản thân đã chọn sai từ lúc nào.

Có lẽ… ở bên tôi quá lâu, lâu đến mức tất cả tình cảm cuồng nhiệt đều phai nhạt, chỉ còn lại một kiểu tình thân yên bình.

Anh tưởng rằng giữa chúng tôi đã không còn tình yêu.

Cho đến khi… trong một buổi tiệc, anh gặp Lâm Uyển Tâm — người bị khách hàng gây khó dễ, cô ấy theo bản năng tìm đến anh cầu cứu.

Khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhớ đến ngày đầu lập nghiệp.

Ngày đó, tôi cũng từng bị đối tác ép uống rượu.

Khi ấy, anh đã muốn liều mình chống lại, thậm chí không tiếc hủy luôn hợp đồng… chỉ để bảo vệ tôi.

Nhưng tôi vẫn cố giữ lấy anh, gượng cười nói: “Em thật sự không sao.”

“Đừng làm ầm lên.”

Tôi dùng giọng dỗ dành:

“Hợp đồng lần này, đối với công ty của chúng ta rất quan trọng.”

Tôi quá tham công tiếc việc, tham đến mức khiến Giang Tự Bạch cảm thấy bản thân chỉ là một cái bóng phía sau tôi.

Trong công ty, ai cũng khen: “Tổng giám đốc Phương giỏi thật.” “Tất cả nhờ có cô Phương gánh vác.”

Anh mãi mãi bị che khuất phía sau ánh hào quang của tôi, không thể ngẩng đầu, không có tiếng nói, bị tôi… hoàn toàn làm lu mờ.

Chỉ có Lâm Uyển Tâm là không như vậy.

8

Mắt cô ta ánh lên vẻ sùng bái:

“Giang Tự Bạch! Anh giỏi quá đi! Chỉ cần anh xuất hiện, đám người đó không ai dám làm gì em nữa!”

Cô ta vui mừng nhào vào lòng anh:

“Giang Tự Bạch, anh chính là dũng sĩ của em!” “Là hiệp sĩ của em!”

Chỉ vậy thôi… anh đã mất lý trí.

Một cảm giác muốn “bảo vệ” vô lý trỗi dậy trong anh.

Anh ngồi xuống chiếc sofa cũ kỹ, nhìn món đồ đã mua từ nhiều năm trước, rồi nhớ lại hôm tôi hí hửng mời anh ngồi cùng:

“Giang Tự Bạch, mau tới đây!

Em thích cái sofa này lâu rồi đấy, chỉ muốn cùng anh ôm nhau xem phim trên đó!”

Anh khẽ nhếch môi cười khổ.

Người từng cùng anh thức trắng đêm xem phim… giờ chẳng còn nữa.

Anh như chợt bừng tỉnh, hiểu rằng cái thứ mà anh tưởng là “tình thân” kia, thật ra vẫn là tình yêu, là thứ tình cảm đã sớm bám rễ trong đời anh, trở thành một cây đại thụ không thể thay thế.

“Phương Vận…”

Anh bước về phía phòng ngủ, nhìn tấm ảnh cưới đã bị xé mất một nửa.

Trong ảnh, anh cười rạng rỡ, còn người đứng cạnh — đã biến mất rồi.

Anh dựa vào tủ quần áo. Tay chợt chạm phải thứ gì đó.

Quay đầu nhìn — là một chiếc quần lót ren đã khô queo.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)