Chương 1 - Giữa Lòng Giao Dịch Ngầm
Kết hôn sáu năm, tôi muốn ly hôn rồi. Chồng tôi lại nói:
“Anh sẽ cho em năm trăm nghìn mỗi tháng, chuyện của em anh tuyệt đối không can thiệp, chuyện của anh em cũng đừng xen vào.”
Tôi ngồi trên ghế sofa trong văn phòng anh ta, cười tươi như hoa: “Thế còn cổ phần trong công ty…?”
Phó Văn Cận nhíu mày: “Cổ phần không thay đổi, cuối năm chia cổ tức.”
“Không vấn đề gì.” Nghe được câu trả lời mình muốn, tôi xách chiếc túi xách phiên bản giới hạn, nhanh chóng rời khỏi văn phòng anh ta.
Còn chu đáo đóng cửa lại cho anh ta và cô thư ký xinh đẹp kia.
Người phụ nữ đó đang ôm cổ Phó Văn Cận, nũng nịu làm nũng, hỏi anh ta sao lại cho tôi vào.
Tôi không nói lời nào. Phụ nữ thông minh sẽ không tự chuốc phiền toái vào người.
1
Nhưng tôi thừa hiểu trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí.
Chẳng bao lâu sau, cô thư ký chân dài của Phó Văn Cận đã chặn xe tôi ở bãi đậu xe ngầm giữa trung tâm thành phố.
Nhìn cô ta khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, tôi hơi mềm lòng hạ cửa kính xuống, phất tay ra hiệu cho cô ta lùi ra xa một chút.
“Mỹ nhân à, tôi lái xe không giỏi đâu, cẩn thận tôi tông chết cô đấy.”
Nhưng cô ta vẫn đỏ mắt, đứng chắn trước xe tôi, không chịu tránh ra.
Tôi thở dài. Thôi xong, hôm nay xem ra không tránh khỏi rồi, chắc cô này định ăn vạ đây.
Không có tiền thì đi tìm Phó Văn Cận mà đòi chứ! Tìm tôi làm gì?
Năm trăm nghìn nhiều lắm à? Đến tôi còn không đủ xài!
Tôi thuần thục gài số lùi, đạp ga, lái xe đỗ vào chỗ gần đó.
Thuần thục đến mức chính tôi còn thấy thương mình.
Tiện tay, tôi gọi điện cho Phó Văn Cận.
“Alo?”
Anh ta bắt máy rất nhanh, giọng lại chẳng mấy dễ nghe.
Tôi cố nén lửa giận. Dù gì đây cũng là người chu cấp tiền cho tôi mà.
“Thư ký của anh chặn xe tôi rồi đấy.”
Anh ta phản vấn: “Rồi sao?”
Tôi ngớ người hai giây: “Vậy tôi tông chết cô ta được không?”
Phó Văn Cận cũng sững lại. Một lúc sau, anh ta hét toáng lên trong điện thoại: Lâm Dư Hòa! Em điên rồi à?!”
Hù dọa xong, tôi mới hết giận, cười tít mắt hỏi: “Giận gì chứ? Em đùa thôi mà. Cô ta thì anh tính sao?”
“Em tự giải quyết!” Phó Văn Cận ném lại câu đó đầy tức tối, rồi cúp máy cái rụp.
Tôi mở gương, thong thả tô lại son, chẳng quan tâm bên ngoài cô nàng kia đang khóc lóc thảm thương thế nào.
Không biết từ khi nào, giữa tôi và Phó Văn Cận đã hình thành một dạng giao dịch ngầm.
Mỗi lần có người phụ nữ bị anh ta chơi chán rồi vẫn không cam lòng, tôi lại phải ra tay cắt đứt giúp anh.
Không còn cách nào, vì số tiền anh ta đưa thực sự quá hấp dẫn, tôi không thể từ chối nổi.
Tô son xong, tôi mở cửa bước xuống xe:
“Sao thế? Khóc gì mà thảm vậy?”
Giọng tôi thân thiết như thể chị em ruột.
Cô thư ký xinh đẹp lao lên, lúc tôi tưởng cô ta sắp lấy đầu húc mình thì…
“Phịch” một tiếng, cô ta quỳ thụp xuống trước mặt tôi.
“Tiểu Lâm tổng! Tôi cầu xin chị! Giúp tôi với! Tiểu Lâm tổng…”
Mỹ nhân nhỏ nhắn khóc lóc sướt mướt, dáng vẻ tội nghiệp đến đáng thương, đôi mắt ngấn lệ.
Tôi thở dài, ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta:
“Xin lỗi, tôi thẳng đấy, cô tìm Phó Văn Cận mà khóc sẽ hiệu quả hơn.”
Vừa nhắc đến tên Phó Văn Cận, cô ta lại càng khóc to hơn.
“Anh ấy… anh ấy không cần tôi nữa!”
Cô thư ký chân dài lau nước mắt: “Tiểu Lâm tổng! Chị làm ơn giúp tôi đi!”
Tôi lại thở dài, lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho cô ta.
“Trang điểm lem hết rồi.” Tôi nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
“Tôi rút khỏi việc quản lý công ty lâu rồi, chẳng còn là Lâm tổng gì cả. Còn về Phó Văn Cận, chẳng lẽ cô không hiểu rõ con người anh ta sao?”
Bạch Kình ngẩn ra vài giây, cả người run lên rồi quỳ bệt xuống đất.
Nghĩ lại hồi cô ta mới vào công ty, tôi vẫn còn là Lâm tổng.
Giờ thì chỉ còn là… vợ cũ của Phó mà thôi.
Tôi xưa nay vốn là người thẳng thắn.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay một cái, tôi lại ngẩng đầu nhìn cô ta:
“Bạch Kình, giờ này cô có thể ra đây, chắc không còn làm thư ký cho Phó Văn Cận nữa rồi nhỉ? Cô tìm tôi, muốn gì đây?”
Năm phút trước, đúng ra chuyên viên chăm sóc da của tôi phải đang đứng trước cửa, khoác tay tôi, vừa cười vừa khen da tôi đẹp.
Vậy nên tôi thật sự không có thời gian để lãng phí vào mấy chuyện liên quan đến Phó Văn Cận.
Bạch Kình không ngờ tôi lại hỏi thẳng như thế, cô ta nhìn tôi, run rẩy nói:
“Tôi muốn có Tổng giám đốc Phó, tôi không muốn anh ấy bỏ rơi tôi.”
“Xin lỗi.”
Tôi giơ một ngón tay ra, chặn lời cô ta lại.
“Yêu cầu đó tôi không làm được, nói chút gì thực tế hơn đi.”
“Thực tế?”
Bạch Kình ngẩn người mất hai giây.
Tôi rút sổ séc từ trong túi ra, cắn răng, viết một tấm mười vạn.
“Phải biết rằng, tiền mà Phó Văn Cận đã chi cho cô cũng là tài sản chung của vợ chồng. Tôi không kiện cô thì cô nên vui mừng ôm chăn cười thầm trong phòng rồi.”
“Tôi không cần tiền của chị!”
Bạch Kình tức giận đến mức ngừng khóc, hét lên: “Tôi cần là tình yêu! Là yêu đấy! Chị hiểu không?!”
Tôi bật cười thành tiếng, đứng thẳng dậy, xé tờ séc ném lên người cô ta.
“Hiểu tiền là được rồi, hiểu yêu làm gì cho mệt?”
“Bạch Kình, làm người thông minh chút đi, moi được từng ấy tiền rồi thì nên biết đủ. Đừng làm những chuyện ngu ngốc nữa.”
Yêu Phó Văn Cận?
Chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Tôi bỏ ra mười vạn, đổi lấy sự yên ổn từ Phó Văn Cận. Anh ta lại chuyển cho tôi thêm ba mươi vạn, gọi là “phí lao động vất vả”.
Tính ra tôi lời hẳn hai mươi vạn.