Chương 3 - Giữa Lòng Đêm Tăm Tối
Cô ta mới đăng ảnh một thiết bị vẽ chuyên dụng đời mới nhất, trị giá ba trăm ngàn.
Dòng trạng thái mập mờ đầy khiêu khích:
“Muốn làm tốt việc, phải có công cụ tốt. Cảm ơn anh đã luôn bảo vệ nguồn cảm hứng của em~”
Tôi nhận lấy quyển sách, giọng nhàn nhạt:
“Anh có lòng rồi.”
Thấy tôi không có phản ứng gì khác thường, Lục Minh âm thầm thở phào, sau đó viện cớ mệt mỏi vì đi đường để vào phòng tắm.
Tôi tranh thủ lúc anh ta tắm, lập tức mở máy tính của anh.
Để thể hiện sự tin tưởng, mật khẩu máy tính của anh vẫn luôn là ngày kỷ niệm chiến thắng giải thưởng đầu tiên của hai đứa.
Tôi nhập dãy số ấy vào, nhưng màn hình lại quá mức trống trải — sạch đến mức bất thường, không có lấy một tập tin dư thừa.
Tôi bỗng nhớ đến kỹ thuật phân vùng mã hóa mà thầy Chu từng nhắc, liền thử nhập mã số nhân viên của Lâm Khê.
Quả nhiên, một ổ đĩa ẩn lập tức hiện ra.
Thì ra đây mới là “căn cứ bí mật” thật sự của Lục Minh!
4.
Tôi mở ổ đĩa mã hóa ấy ra — và đúng như dự đoán, tất cả bằng chứng anh ta đánh cắp tác phẩm của tôi đều ở đây!
Không chỉ có các bản thiết kế, mà ngay cả những ghi chép ý tưởng chưa công bố, bản phác thảo cảm hứng của tôi — tất cả đều được chỉnh sửa, dán tên Lâm Khê, sắp xếp thành “bộ sưu tập tác phẩm” của cô ta!
Chỉ nghĩ đến việc anh ta dùng mồ hôi nước mắt của tôi để dọn đường danh vọng cho người khác, móng tay tôi đã bấu sâu vào lòng bàn tay đến bật máu!
Tôi hít sâu một hơi, nén giận, nhanh chóng sao lưu toàn bộ dữ liệu vào hòm thư an toàn, xóa sạch dấu vết thao tác, rồi liên hệ với luật sư để chuẩn bị tất cả tài liệu khởi kiện bản quyền!
Trộm cắp tài sản trí tuệ trong thời kỳ hôn nhân, còn muốn che mắt thiên hạ?
Không dễ vậy đâu!
Vừa làm xong tất cả, Lục Minh bước ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa thản nhiên nói:
“Vợ yêu, mai là lễ trao giải Kiến trúc quốc tế Milan rồi đó. Dự án của chúng ta được vào vòng chung kết rồi, em là thiết kế chính, cần em ký một bản uỷ quyền gốc. Ngày mai mình cùng đi nhé?”
Ủy quyền?
Muốn lừa tôi ký giấy chuyển nhượng bản quyền sao?
Tôi nhớ đến lời dặn của luật sư, trong lòng cười lạnh, nhưng mặt vẫn bình thản gật đầu:
“Được thôi.”
Sáng hôm sau, buổi lễ trao giải Kiến trúc Quốc tế Milan chính thức diễn ra.
Những năm qua nhờ vào các thiết kế của tôi, studio ngày càng nổi tiếng, còn Lục Minh thì được truyền thông tung hô là “chàng hoàng tử thiết kế”. Buổi lễ năm nay được phát sóng trực tiếp toàn cầu, quy tụ những kiến trúc sư và đơn vị truyền thông hàng đầu thế giới.
Lâm Khê mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp, khoác tay Lục Minh, trông chẳng khác gì nữ chủ nhân chính thức. Mọi người xung quanh đều xem cô ta như “nàng thơ mới” của Lục Minh, thi nhau đến chúc tụng.
Trong lòng tôi lạnh như băng:
Không biết sau khi tôi giành lại hết quyền tác giả, cái danh hiệu “thiên tài thiết kế” mà Lâm Khê đang mang có còn giữ được không?
Chẳng bao lâu, Lục Minh tìm đến tôi, đưa tôi vài bản tài liệu. Một bản được cố tình kẹp ở giữa.
Tôi không do dự, cầm bút ký tên.
Niềm vui sướng trong mắt Lục Minh như sắp trào ra, giây tiếp theo, anh ta lập tức nắm tay Lâm Khê bước lên sân khấu chính giữa:
“Thưa quý vị, hôm nay tôi xin long trọng giới thiệu — linh hồn mới của studio chúng tôi, cũng là nguồn cảm hứng sáng tạo hoàn toàn mới của tôi — cô Lâm Khê! Giải thưởng này… là dành cho cả hai chúng tôi!”
“Woaaa——!”
Bên dưới, quan khách đồng loạt đứng dậy vỗ tay, lời khen vang lên không dứt:
“Cô Lâm Khê đúng là thiên tài, vừa ra mắt đã đoạt giải Milan, tiền đồ rộng mở!”
“Đương nhiên rồi, lại còn được Lục tổng nâng đỡ nữa. Anh ấy nổi tiếng mắt nhìn người rất chuẩn!”
“Cần gì nhìn, đây rõ là một cặp trời sinh mới của làng kiến trúc rồi còn gì, ha ha ha…”
Tôi lạnh lùng nghe những lời tán tụng đó, rồi bất ngờ đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi bước từng bước lên sân khấu, đối mặt với Lục Minh và Lâm Khê.
Sắc mặt Lục Minh lập tức trở nên cứng đờ:
“Cố Vãn, em lên đây làm gì? Giấy ủy quyền là do chính tay em ký, em muốn lật lọng ngay trước mắt cả thế giới sao?”
Bên cạnh, Lâm Khê ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo:
“Đúng vậy,Giám đốc Cố. Em mới là người thực sự đồng điệu với anh Minh về mặt sáng tạo. Không giống chị, chỉ là một người vẽ tranh đơn thuần. Vinh quang này nên do em chia sẻ!”
Nhìn hai người họ tự tin đến đáng ghét, tôi khẽ cong môi cười nhạt:
“Yên tâm, cái cúp mạ vàng trong tay hai người, tôi chẳng thèm đâu.”
“Ha! Giỏi thật đấy, biết tự tìm lối thoát. Không thèm à? Vậy việc gì phải chạy lên đây làm trò cười chứ?”
Lâm Khê cười nhạo, ánh mắt sắc như dao:
“Nếu là tôi, tôi sẽ rút lui trong danh dự, đừng cản trở khoảnh khắc toả sáng của tôi và anh Minh!”
Tôi nghe xong, cười lạnh:
“Tác phẩm của tôi, dựa vào đâu mà trở thành ‘khoảnh khắc toả sáng’ của hai người?”
Cả hội trường im lặng đến nghẹt thở, rồi tiếng bàn tán nhỏ dần nổi lên. Có lẽ mọi người đang nghĩ tôi nhỏ nhen, bị chồng phản bội mà cũng lôi lên sân khấu quốc tế để gây rối.
Sắc mặt Lục Minh đầy mất kiên nhẫn. Anh ta bước lên một bước, che chắn cho Lâm Khê phía sau, nhìn tôi:
“Cố Vãn, mấy năm nay em đã cạn kiệt ý tưởng, không theo kịp tốc độ của anh nữa rồi. Nhưng nể tình vợ chồng, anh không muốn em mất mặt. Anh vừa chuyển cho em 999 đồng, em cầm lấy mua ít dầu cá bổ não đi.”
Dưới sân khấu, từng tiếng tán thưởng vang lên: Lục Minh đúng là độ lượng, cư xử rất tử tế.
Tôi cười khẩy, lớn tiếng nói giữa đám đông đang kinh ngạc:
“Anh đang sỉ nhục ai vậy? Số tiền đó, anh giữ lại mà thuê luật sư đi!”
Tôi bước lên phía trước, kết nối chiếc máy tính bảng của mình với màn hình lớn trên sân khấu, toàn bộ bằng chứng kỹ thuật mà tôi thu thập được hiện rõ trên màn hình trước mặt công chúng.
“Mọi người mở to mắt mà nhìn cho kỹ — chủ nhân thực sự của chiếc cúp này… là ai?”
5.
Trên màn hình khổng lồ, những dòng mã lạnh lẽo cùng dấu thời gian xuất hiện rõ ràng.
Tất cả những tác phẩm “thiên tài” mang tên Lâm Khê, ID người tạo file gốc đều chỉ về một cái tên — Cố Vãn.
Từ nét vẽ đầu tiên cho đến mô hình cuối cùng, mọi thao tác đều có ghi lại chi tiết.