Chương 7 - Giữa Lằn Ranh Tình Yêu và Phản Bội
Chương 6
Ba năm sau, cái tên “Phong Dục” đã không còn là biểu tượng vinh quang của vùng biên giới, mà trở thành cấm kỵ trong quân khu — một cái tên không ai muốn nhắc đến.
Sáng sớm lạnh lẽo mưa phùn, văn bản điều tra kỷ luật được gửi đến tay anh.
Con dấu đỏ rực trên góc giấy như một vết sắt nung bỏng, thiêu rụi chút thể diện cuối cùng của anh.
Ba năm qua mạng lưới điều tra ngày càng siết chặt.
Đội trưởng đội tuần tra bị kết án vì “rời vị trí làm nhiệm vụ”,
Tình báo viên nòng cốt bị bắt vì “làm lộ thông tin mật”,
Phó đội trưởng bị xử năm năm tù vì “biển thủ vật tư”.
Những đồng đội từng cùng anh vào sinh ra tử, nay người mặc áo tù bị áp giải, người đỏ mắt nhận tội.
Có ánh nhìn nhìn anh, chất chứa oán trách lẫn bi thương.
Các phiên thẩm vấn ngày một gay gắt.
Trong hồ sơ là hàng loạt tội danh rõ ràng bằng chứng: “bao che cho Mạnh Vãn”, “lạm dụng quyền kỷ luật với Thẩm Từ”, “quản lý thiếu trách nhiệm”…
Có người nói, tân lãnh đạo lấy anh làm vật hy sinh.
Cũng có người nói, Thẩm Tư lệnh đã mặc ngầm cho cuộc thanh trừng này diễn ra.
Nhưng Phong Dục biết —
Anh nợ nhà họ Thẩm, không chỉ là một mạng người.
Có người khuyên anh tìm cách đổ lỗi, giữ thân.
Anh chỉ lặng lẽ vuốt ve huân chương đã phủ bụi.
Những tội đó là thật — còn chuyện với Thẩm Từ, anh chẳng có tư cách bào chữa.
Ba tháng sau, quyết định xử lý được ban hành:
“Tước quân tịch, giáng chức thiếu tướng.”
Anh nhận văn bản, tay không run, chỉ ngắt lời viên cảnh vệ định nói:
“Không cần kháng nghị. Đây là kết cục tôi đáng nhận.”
Anh tháo sao quân hàm, nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Thứ từng đổi bằng máu và mạng, giờ nhẹ bẫng như lông vũ.
Bước ra khỏi cổng doanh trại, anh ngoái nhìn tòa nhà từng làm việc suốt bao năm.
Nơi đó từng có chiến hữu bàn bạc chiến thuật, từng có ánh mắt dịu dàng của Thẩm Từ khi đưa tài liệu đến.
Bây giờ, tất cả chỉ còn là kỷ niệm lạnh lẽo.
Phong Dục gầy rộc, u ám.
Ra đường luôn đội mũ rộng vành để che mặt.
Đồng đội người bị bắt, người bị điều chuyển.
Mạnh Vãn cũng đã bị anh tống vào trại giam.
Anh chỉ muốn cắt đứt quá khứ.
Thế giới rộng lớn là vậy, nhưng anh như chỉ còn lại một mình, cùng với một quá khứ không thể cứu vãn.
Một lần tình cờ, anh nghe được từ miệng bạn học cũ ở quân trường —
Thẩm Từ đang ở Tây Bắc, trong một nhóm nghiên cứu bí mật.
Ngọn lửa gần như đã tắt trong đáy mắt anh, đột nhiên bùng lên chút ánh sáng mờ.
Không kịp nghĩ ngợi, anh đem bán tất cả những gì có giá trị, đổi lấy một tấm vé máy bay.
Băng qua ngàn dặm, anh đến một nơi xa lạ — thành phố suối rượu.
Trời nắng nhẹ, ánh dương chiếu xuống con đường lát đá cổ kính, gió nhè nhẹ thổi bay cát vàng.
Không còn khói lửa, không còn áp lực.
Ở đây, mọi thứ bình yên đến mức không thật.
Anh như một hồn ma lang thang giữa đám đông.
Quần áo xộc xệch, râu ria xồm xoàm, ánh mắt u tối — hoàn toàn lạc lõng giữa dòng người hạnh phúc.
Rồi anh thấy cô ấy.
Trước một nhà thờ trắng tinh khôi, một đám cưới đang diễn ra.
Cổng hoa rực rỡ, khách khứa đông vui — như một bức tranh sơn dầu hoàn hảo.
Mà trung tâm của bức tranh ấy, chính là người đã ám ảnh anh suốt ba năm —
Thẩm Từ.
Cô mặc váy cưới trắng tinh, đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười dịu dàng rạng rỡ, ánh mắt bình yên mà thanh thản.
Là dáng vẻ hạnh phúc mà trước đây cô chưa từng có khi ở bên anh.
Bên cạnh cô là một người đàn ông tao nhã, đang mỉm cười nhìn cô đầy yêu thương.
Họ trao nhẫn, hôn nhau dưới lời chúc phúc của cả hội trường.
Phong Dục đứng lặng trong đám đông —
Giống như bị sét đánh giữa trời quang.
Toàn thân anh lạnh toát, máu trong người như đóng băng.
Cô chưa chết.
