Chương 4 - Giữa Hai Thiên Kim

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vy Vy bị tai nạn xe rồi! Mau! Mau theo tôi đến bệnh viện của tập đoàn Lạc thị!”

Mẹ sợ đến suýt ngồi bệt xuống đất, một tay nắm tôi, một tay kéo Lạc Thư An, lảo đảo chạy theo sau lưng bố.

Tại bệnh viện, Lạc Thư Vy nhắm mắt như đang ngủ.

Mặt cô ta trắng bệch, chân được băng bó dày cộp.

Bố mẹ sợ đến hồn bay phách lạc, nhào tới gào khóc thảm thiết.

“Vy Vy! Con có sao không? Mau mở mắt nhìn bố mẹ đi!”

Lạc Thư Vy không hề nhúc nhích.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Chủ tịch Lạc, phu nhân, tiểu thư mất máu quá nhiều, cần gấp máu nhóm AB. Dự trữ của bệnh viện không đủ, xin hai vị nhanh chóng nghĩ cách.”

Mẹ quay sang nhìn tôi, “Thư Di, nhóm máu con là AB đúng không?”

Hừm. Tôi nhếch mép cười, “Những tình tiết như thế này các người không thấy quen sao? Rút máu, hiến thận, giả chết……”

Rõ ràng là nhắm vào tôi.

Vừa lấy điện thoại định mở phim ngắn cho họ xem, bố đã bất ngờ hất văng nó ra.

“Đến lúc này rồi còn xem cái đó làm gì! Con vô cảm đến mức trơ mắt nhìn em chết sao?”

Tôi nhặt điện thoại lên, giơ năm ngón tay.

“Năm vạn, đưa năm vạn tôi sẽ cho lấy bốn trăm ml.”

Lạc Thư An đấm đá tôi liên tục.

“Tôi biết mà, chị đến nhà chúng tôi chỉ vì tiền! Đồ đàn bà thối tha!”

Mẹ khóc vì đau lòng, bà không hiểu tại sao tôi cần nhiều tiền đến thế.

“Thư Di,” bà khó nhọc mở lời, “Người trong nhà, sao lại phải nói chuyện tiền nong?”

Bố đã hoàn toàn thất vọng về tôi.

Ông nóng nảy quát lớn: “Đừng nói nữa, đưa mã thanh toán đây, đưa tiền! Mau đi hiến máu!”

Tôi không nói thêm gì, ngoan ngoãn nhận tiền rồi theo bác sĩ đi rút máu.

Cả nhà ba người họ quây lấy Lạc Thư Vy, không ai bận tâm tôi có chịu được việc rút máu nhiều hay không.

Sau khi rút bốn trăm ml, đầu tôi choáng váng, đang định rút kim ra.

Bác sĩ bất ngờ đè tay tôi lại, “Đừng động, còn phải rút thêm một nghìn ml nữa.”

Cảnh báo trong đầu tôi lập tức vang lên.

“Rút một nghìn bốn trăm ml một lần sẽ chết người đấy……”

Bên cạnh lặng lẽ xuất hiện hai y tá, bịt chặt miệng tôi.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, tôi chợt hiểu mình đã rơi vào bẫy.

Máu mất càng lúc càng nhiều, tôi không thể chống đỡ, dần dần ngất lịm.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, dường như có người đạp cửa xông vào, một đấm hạ gục bác sĩ.

【6】

Khi mở mắt lần nữa, bố mẹ đang ngồi cạnh giường tôi khóc nức nở.

Lạc Thư Vy và Lạc Thư An quỳ bên mép giường, ông nội vừa mắng vừa quất roi vào họ.

“Đồ lòng lang dạ sói, lũ súc sinh, dám hại cháu gái ta? Đánh chết các người cũng đáng!”

Lạc Thư Vy cắn răng chịu đựng, không dám lên tiếng.

Lạc Thư An da mỏng thịt mềm, gào khóc ầm ĩ.

Nhưng lần này, bố mẹ không đứng ra cầu xin cho họ nữa.

Thấy tôi tỉnh lại, mẹ mừng rỡ, vội vàng nắm tay tôi.

“Thư Di! Con thấy sao rồi?”

Ông nội vứt roi, túm cổ áo Lạc Thư Vy, lôi cô ta đến trước mặt tôi.

“Thư Di đừng sợ, ông tìm ra kẻ hại con rồi! Con nhỏ lòng lang dạ sói này cùng thằng súc sinh kia cấu kết, dàn cảnh tai nạn xe, rồi nói dối bác sĩ rằng họ mới là người thừa kế nhà họ Lạc, ép bác sĩ rút hết máu của con. Chúng nó muốn giết con đấy!”

Bố đau lòng đến mức tay run rẩy, giơ tay tát Lạc Thư Vy một cái.

“Thư Di là chị mày, phải chịu khổ mười bảy năm mới trở về nhà……”

Lạc Thư Vy không dám tránh, cứng rắn chịu cái tát ấy, vừa khóc vừa nhận lỗi.

“Là em nhất thời bị ma xui quỷ khiến, là em hại chị, nhưng em chỉ sợ bố mẹ không cần em nữa……xin chị tha thứ cho em lần này……”

Thấy tôi im lặng, cô ta liều mình, liên tục dập đầu binh binh binh xuống đất.

“Nếu chị không tha thứ cho em, em sẽ dập đầu mãi không ngừng……”

Chẳng bao lâu, trán cô ta sưng lên tồi tệ.

Ánh mắt bố mẹ toàn là sự xót xa, Lạc Thư An thậm chí còn bật dậy khỏi sàn, chỉ vào tôi mắng.

“Tại sao chị lại quay về! Tôi không muốn chị quay về! Giá mà không có chị làm chị tôi thì tốt biết bao!”

Mẹ trợn to mắt vì sốc.

“Vô lễ! Con ăn nói với chị như thế à? Mau xin lỗi!”

“Tôi không xin lỗi! Sự thật là thế mà! Nếu chị không quay về, chúng ta vẫn là một gia đình hạnh phúc……”

Ông nội vung roi, quất mạnh vào mông cậu ta.

“Thằng súc sinh này y chang bố mẹ nó, toàn lũ ngu xuẩn! Chị mày còn từng cứu mày đấy, không biết điều gì cả!”

“Ai cần chị ta cứu chứ? Dù chị ta không cứu, tôi cũng không chết đâu.”

Ông nội hừ lạnh.

“Chưa chắc. Người xúi mày xuống nước có chắc sẽ cứu mày không? Mày có nghĩ đến chuyện nếu cả hai chị em đều chết, thì tài sản nhà mày rơi vào tay ai không?”

Lạc Thư Vy lập tức khựng lại, mặt trắng bệch.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)