Chương 2 - Giữa Hai Thiên Kim

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Thư Di, chúng ta là người một nhà, con cứ nhìn em con chịu khổ vậy sao?”

Tôi nhún vai.

“Vậy bố muốn con làm gì?”

“Vào bếp mang bát canh gừng bác Vương nấu tới đây.”

Chuyện nhỏ thôi, coi như tích đức cho bản thân.

Tôi không nói hai lời đi thẳng vào bếp, đưa bát canh gừng đến trước mặt Lạc Thư Vy.

Cô ta cầm thìa định uống, chợt nhân lúc bố mẹ không nhìn thấy, khiêu khích lườm tôi một cái.

Tới rồi tới rồi, tiết tấu thiên kim giả bắt đầu giở trò y chang phim ngắn.

Tôi không biểu lộ gì, muốn xem cô ta định làm gì.

Quả nhiên, cô ta dùng ngón trỏ gảy thành bát, bát canh nóng lập tức đổ hết lên người cô ta.

“Nóng quá! Bỏng chết em rồi! Chị ơi, chị……”

Trên mặt Lạc Thư Vy hiện lên vẻ vừa kinh hoàng vừa đau đớn, như thể không thể tin nổi.

Bố tôi xông đến đẩy tôi ra một cái.

“Lạc Thư Di! Con điên rồi sao? Sao lại đối xử với em gái mình như vậy!”

Tôi không kịp phòng bị, đập vào góc tường, trán lập tức sưng một cục lớn.

Ông còn định ra tay tiếp, mẹ vội giữ ông lại, giọng nghiêm khắc.

“Thư Di, lần này con thật sự sai rồi, mau xin lỗi em con đi!”

Tôi không nói gì, trực tiếp mở video, kéo thanh tiến độ đến đoạn thiên kim giả dùng khổ nhục kế chia rẽ tình cảm bố mẹ và thiên kim thật.

“Xem xong liền quên? Trí nhớ của hai người thật tệ.”

“Chuyện này……”

Bố mẹ nhìn nhau, cuối cùng không dám nhắc đến chuyện bắt tôi xin lỗi nữa.

Họ bận rộn tìm thuốc trị phỏng cho Lạc Thư Vy, tìm quần áo ngủ mới, chẳng ai để ý đến trán sưng vù của tôi.

Đợi họ lo xong, Alipay của tôi lại báo nhận được mười nghìn.

Rất tốt, ngày đầu tiên về nhà, tôi đã kiếm được mười lăm nghìn.

【3】

Vì cảm thấy có lỗi với tôi, ba ngày sau đó, bố mẹ luôn quan tâm ân cần với tôi.

Lạc Thư Vy dường như cũng biến thành người khác, miệng gọi chị ơi chị à, đối xử với tôi cực kỳ tốt.

Bố mẹ vui mừng khen ngợi cô ta: “Vy Vy hiểu chuyện rồi, đây mới là đứa con ngoan của nhà họ Lạc chúng ta.”

Xét thấy biểu hiện tốt của cô ta, bố mẹ lại mua cho cô ta một đống hàng hiệu.

Ngày thứ tư, cậu em rẻ tiền Lạc Thư An đi học về từ chương trình nghiên cứu thực địa, cậu ta hớn hở khoe với cả nhà những món quà mình mua.

“Bật lửa của bố, nước hoa của mẹ, khăn lụa của chị, con đều nhớ rõ sở thích của mọi người!”

Mọi người đều nhận được quà gói kỹ càng, chỉ có tôi là không có.

Nhìn cả nhà bốn người vui vẻ hoà thuận, tôi tự giác định quay về phòng.

Mẹ đột nhiên phát hiện bóng lưng tôi rời đi, mới kêu lên: “Thư An, con không mua quà cho chị Thư Di sao?”

Lạc Thư An bĩu môi, “Con chỉ có một người chị là Vy Vy.”

Câu này vừa vặn bị ông nội bước vào nghe thấy, ông giận đến mức bốc hoả.

Ông là người coi trọng huyết thống nhất, tai Lạc Thư An lập tức gặp nạn.

Ông vừa vặn tai cậu ta vừa mắng: “Thằng nhóc thối, ai dạy mày nói chuyện vậy? Thư Di mới là chị ruột của mày, Vy Vy chỉ là người chúng ta tiện nuôi thôi, nó là người ngoài! Không phân biệt thân sơ, để ông dạy lại mày!”

Hai chữ “người ngoài” như đâm sâu vào lòng Lạc Thư Vy.

Cô ta không dám phản bác ông nội, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy oán hận và không cam lòng.

Lạc Thư An đau đến mức khóc hu hu: “Con không hiểu thế nào là người ngoài, dù sao con chỉ nhận Vy Vy là chị!”

Ông nội ra tay càng mạnh hơn.

Nghe tiếng gào khóc như heo bị chọc tiết của con trai, bố mẹ xót xa đến cực điểm, không ngừng cầu xin ông buông tay.

“Bố à, bố bớt giận, bọn con sẽ dạy dỗ lại Thư An cho tốt……”

“Hừ!” Ông nội cũng không nỡ để cháu trai tiếp tục khóc, kéo tôi ngồi xuống ghế sofa.

Quan sát một vòng, ông nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

“Chỉ có cháu gái của ông là không có quà? Được lắm được lắm, các người giỏi lắm. Thư Di, ông sẽ làm chỗ dựa cho cháu! Trang sức truyền gia của nhà họ Lạc, ông chỉ để lại cho cháu, những người khác không ai được phần!”

Lạc Thư Vy lộ vẻ ấm ức, nước mắt rưng rưng nơi khoé mắt.

Mẹ dè dặt mở miệng, “Vy Vy có phải cũng nên có một ít…”

Ông nội dứt khoát từ chối.

“Đồ của ông, chỉ người nhà họ Lạc mới có tư cách nhận. Có người tâm địa không thuần, sớm đuổi đi thì hơn.”

Lạc Thư Vy cho dù có mặt dày đến đâu cũng không ở lại nổi nữa.

Cô ta nước mắt giàn giụa chạy về phòng.

Bố trách ông nội: “Bố nói chuyện quá khó nghe, Vy Vy là con bố nhìn lớn lên, con hiểu nó hơn bố.”

“Đồ đầu heo,” ông nội cười lạnh, “Sao tôi lại sinh ra đứa ngốc như anh chứ.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)