Chương 8 - Giữa Hai Thế Giới Tình Yêu
19.
Lần cuối cùng ta gặp lại Hầu gia, là trên một con họa phường giữa dòng Ninh Hà.
Lúc ấy chính là tháng tư nhân gian đẹp nhất.
Nước xuân trên sông Ninh trong xanh như ngọc, đôi bờ liễu rủ khói mờ, hoa đào rực rỡ chen nhau nở rộ.
Một trận gió xuân nhẹ thổi qua cánh đào bay lả tả như tuyết phấn, đẹp đến hư ảo như giấc mộng.
Cảnh ấy, đẹp như buổi đầu tương ngộ năm xưa.
Ta nhìn những cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước, khẽ thở dài:
“Chớp mắt một cái, đã mười ba năm trôi qua rồi.”
Lại nghe chàng nói:
“Không, là bốn mươi ba năm.”
Như tia sét xẹt ngang đầu, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong tâm trí ta.
Hầu gia khẽ gật đầu:
“Giống như nàng… ta cũng là người sống lại.”
Ta chợt nhớ đến cái đêm ta rời khỏi Hầu phủ.
Ra khỏi cửa góc tường, từng thấy có một bóng người đứng dưới gốc cây.
Ta nhẹ giọng hỏi:
“Đêm đó, người dưới gốc cây… là chàng sao?”
Hầu gia cụp mắt:
“Là ta.”
Chàng sống lại đúng vào ngày ta rời khỏi Hầu phủ.
Vừa mở mắt ra, trước mặt là pho tượng Quan Âm nhân từ hiền hậu.
Chàng quỳ xuống dập đầu cảm tạ:
“Tạ Bồ Tát từ bi, cho ta một cơ hội làm lại cuộc đời.”
Rồi lập tức vội vàng quay về Hầu phủ, định cúi đầu nhận lỗi với ta.
Nhưng vừa về tới cửa phủ, lại thấy ta đang khoác áo choàng, tay xách tay nải, lặng lẽ rời đi.
Khoảnh khắc đó, chàng liền hiểu ta cũng đã sống lại, cũng đã thấu tận tim gan mọi đau khổ ở kiếp trước.
Cuối cùng, chàng không ngăn ta.
Chỉ đứng im, mắt dõi theo bóng dáng ta xa dần trong đêm, lặng lẽ nói với lòng:
“Đời trước ta đã làm hỏng cả đời nàng, đời này… cứ để nàng sống theo ý mình đi.”
Cho đến lần trùng phùng nơi đất Giang Nam ấy…
Vận mệnh, lại một lần nữa, đưa ta và chàng trở về nơi giao nhau của kiếp trước và kiếp này.
Ở kiếp này, chàng không hề cưới Thẩm tiểu thư.
Đến tận hôm nay, trong Đông Xương Hầu phủ vẫn chưa từng có một vị chính thất phu nhân.
Khi nhắc lại kiếp trước, chàng nói:
“Năm thứ hai sau khi nàng qua đời, Hầu phủ lại lần nữa bị cuốn vào tranh chấp triều đình. Ta bị giam vào đại lao.”
Thẩm tiểu thư, người từng là chính thê của chàng kiếp trước, có thể ruồng rẫy chàng một lần, tất nhiên cũng có thể ruồng rẫy lần thứ hai.
Vừa nghe tin chàng bị bắt, nàng lập tức trở về nhà mẹ đẻ.
Ngay cả đứa con trai do nàng sinh ra trưởng tử chính thống của Hầu phủ, cũng sợ bị liên lụy, liền công khai tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột, theo mẹ dọn về sống ở phủ ngoại tổ.
Ngay cả Lão phu nhân, vì vú Từ và ta đều đã chết, không còn ai bên cạnh chăm sóc, cuối cùng lưu lạc ngoài đường trở thành ăn mày.
Bà sống nhờ trong một ngôi miếu đổ nát, một lần trượt chân ngã xuống giữa vũng nước bẩn, không bao giờ đứng dậy được nữa.
Cuối cùng, chết trong căm hận, giữa chính thứ nước tiểu và phân uế của mình.
Hầu gia ngẩng đầu, ánh mắt đăm đăm:
“Đêm trước ngày hành hình, ta một mình ngồi trong thiên lao, bỗng nhớ đến nàng.”
Thế gian này… không còn một Diệu Liên thứ hai.
Không còn ai vì chàng mà mang than sưởi ấm giữa đêm tuyết rơi.
Không còn ai ngồi giữa đêm lạnh buốt, đút cho chàng một bát hoành thánh nóng hổi, dịu dàng nói:
“Chàng yên tâm.”
Khi tất cả những điều từng tự hào dòng dõi, môn hộ, vinh quang gia tộc đều hóa thành mây khói, tan rã trong phút chốc…
Chàng mới bất chợt hiểu ra trên đời này, điều quan trọng nhất rốt cuộc là gì.
Chỉ là một tấm chân tình, đơn thuần như tâm hồn trẻ nhỏ mà thôi.
Hầu gia nhẹ nhàng lấy ra từ trong ngực áo một đôi giày thêu, đưa về phía ta:
“Nàng còn nhớ không? Trước hôm nàng rời khỏi Hầu phủ, ta từng nói đợi hôm nào rảnh, sẽ sai người làm cho nàng vài đôi giày mới thật đẹp.”
“Nhưng giày còn chưa kịp làm xong… nàng đã không còn ở đó nữa.”
“Kể từ ngày ấy, mỗi khi đi ngang một hiệu giày, chỉ cần nhìn thấy đôi nào đẹp, ta đều mua lại.”
“Cũng chẳng biết đời này còn có cơ hội gặp lại nàng hay không, ta chỉ đặt chúng trong căn phòng xưa nàng từng ở.”
“Lâu dần, không hay, giày thêu đã chất đầy cả giường.”
“Ngày gặp lại nàng ở Cẩm Vân Hiên… thật ra ta vốn chỉ định đến mua một đôi giày.”
Ta lặng lẽ nhìn đôi giày trong tay chàng.
Thêu liên hồng xanh sen phấn hồng, họa uyên ương hí thủy, tinh xảo và diễm lệ—thật là đẹp mắt.
Thế nhưng, ta không vươn tay ra nhận.
Đến nước này rồi, ta còn cần giày của chàng để làm gì?
Ta dựa vào chính đôi chân của mình, không mang giày của chàng, cũng đã bước đi thật xa, thật vững vàng.
Hầu gia nhìn ta, khóe môi vẫn cười, nhưng ánh mắt đã ánh lên một nỗi bi thương sâu lặng:
“Ta hiểu rồi.”
“Diệu Liên của năm xưa, chưa từng là than ấm trong đêm tuyết của ai.”
“Mà Thẩm Chu của hôm nay… cũng sẽ không làm đóa hoa thêu thêm trên gấm lụa của bất kỳ kẻ nào.”
“Nàng chẳng qua chỉ là vầng trăng trắng dịu dàng năm ấy, từng gần kề trong tay ta, lại lặng lẽ trôi đi qua kẽ ngón.”
Họa phường đã lướt đến bên bến thuyền.
Ta đứng dậy, chuẩn bị lên bờ.
Sau lưng, Hầu gia đột nhiên cất tiếng gọi:
“Thẩm Chu… nàng sẽ chọn ai?”
Trên bờ, có hai người đang đứng chờ.
Cố Quyên Sinh, người quân tử như ngọc, đã luôn tôn trọng và cảm thương ta.
Giang Hải, người bạn thuở ấu thơ, từng là thanh mai trúc mã bên ta cả một tuổi thơ.
Chọn ai ư?
Ta không chọn ai cả.
Bởi vì ta đã dùng chính đôi chân của mình, đi ra một con đường thuộc về ta.
20.
Về sau, triều đình thật sự bãi bỏ lệnh cấm biển.
Tại thành Ninh Châu, một cơ quan chuyên trách thương mại hải ngoại được lập ra.
Ta là một trong những thương nhân đầu tiên được cấp phép.
Hàng hóa của Cẩm Vân Hiên, từ nay không còn phải luồn lách trong bóng tối, mà có thể đường hoàng lên tàu vượt biển, xuất khẩu ra hải ngoại.
Đến năm Hoài Ngọc đội mũ tuổi trưởng thành, ta đã là một trong những phú hộ hàng đầu ở đất Giang Nam.
Đứa con mà kiếp trước ta chưa từng sinh ra, kiếp này đã bình an lớn khôn đến tuổi trưởng thành.
Mặc trên người bộ lễ phục do chính tay ta may, nó làm lễ đội mũ bước vào tuổi tráng niên, rồi lên kinh ứng thí.
Ngày Hoài Ngọc đỗ trạng nguyên, trở về Ninh Châu, ta đang ở bờ biển, chuẩn bị bước lên thuyền, ra khơi.
Nửa đời này của ta
Từng là nữ nhi chài lưới.
Từng là kỹ nữ trên thuyền.
Từng làm nô tỳ thấp hèn.
Cũng từng là một nữ thương nhân tay trắng dựng nghiệp.
Thế nhưng ta chưa từng… bước đến bên kia của biển.
“Tiểu Chu, Tiểu Chu ơi, mau lớn lên đi, hóa thành con thuyền lớn, căng buồm mây trắng, cưỡi gió đạp sóng, đi đến tận chân trời…”
Khi ta còn nhỏ, mẹ thường hát khúc đó bên tai ta.
Con thuyền nhỏ mang tên Tiểu Chu này, từng mắc cạn nơi bờ cát.
Mà nay cuối cùng cũng có thể quay về với đại dương, căng buồm lên, hướng về phía trời xa, gió lớn.