Chương 5 - Giữa Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phó Hề lảo đảo lùi lại, mọi thứ trên tay đều rơi xuống đất.

“Không thể nào! Tôi phải khiếu nại với Hội Y học!”

Anh ta run rẩy nhặt lại chiếc điện thoại vừa bị vỡ,

Nhưng khi định gọi, thì đột nhiên đứng sững lại.

Bởi vì bao năm nay, anh ta hoàn toàn không quen biết bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào có thể giúp mình!

Phó Hề như phát điên, túm lấy Bạch Uyển Nghi: “Rốt cuộc là sao? Mau gọi cho viện sĩ Trịnh đi! Số tiền quỹ nghiên cứu tôi tham ô đều có liên quan đến cô, bây giờ có chuyện thì cô phải chịu trách nhiệm!”

“Cô có biết nếu bị xác nhận là làm giả học thuật, tôi không chỉ phải trả lại toàn bộ tiền thưởng, mà còn phải bồi thường với số tiền khổng lồ không?!”

Bạch Uyển Nghi bị anh ta lôi kéo nghiêng ngả, nhưng chỉ trừng mắt nhìn tôi, mắt đỏ rực như máu.

Giờ phút này, cô ta không dám chắc thân phận thật sự của tôi là gì, liệu mối quan hệ giữa tôi và Phó Hề có đơn giản như lời anh ta nói hay không.

“Anh còn mặt mũi hỏi tôi? Đúng ra là tôi phải hỏi anh, rốt cuộc anh có quan hệ gì với cô Cố Tri Ngư này? Tại sao cô ta lại nhằm vào chúng ta?”

Phó Hề nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi.

Tất nhiên anh ta không dám nói ra mối quan hệ giữa chúng tôi, vì như vậy chẳng khác nào thừa nhận anh ta chỉ là một kẻ dựa hơi vợ mà leo lên.

Nhưng Phó Hề à, tôi chính là muốn xé toạc lớp mặt nạ giả tạo của anh.

Kẻ hại tôi, nhất định phải trả gấp mười lần!

6

Thấy sự việc đã rõ như ban ngày, những người đầu tiên ra tay chính là các đại diện ngành dược.

Họ giận dữ vây lại:

“Bác sĩ Phó, trước kia anh dựa vào danh xưng chuyên gia y học, trì hoãn việc trả kinh phí nghiên cứu cho chúng tôi, chúng tôi vì nể tình hợp tác học thuật nên nhẫn nhịn. Bây giờ, anh còn gì để nói nữa?”

“Trả lại toàn bộ số tiền vi phạm ngay lập tức!”

Ánh mắt Phó Hề dao động nhìn khắp mặt họ, ngón tay buông thõng hai bên không ngừng run rẩy.

Trong lòng anh ta hiểu rõ, số tiền quỹ nghiên cứu lừa được suốt mấy năm qua đã sớm bị anh ta và Bạch Uyển Nghi tiêu vào hàng hiệu và nghỉ dưỡng ở nước ngoài, giờ còn đâu ra để trả?

Đối mặt với những chủ nợ bức ép từng bước, anh ta chỉ biết cúi đầu cầu xin: “Xin các vị cho tôi thêm chút thời gian…”

Tôi đứng bên lạnh lùng nhìn màn kịch này, đúng lúc chen vào một câu: “Phó Hề không có tiền, nhưng anh ta chẳng phải còn một người ‘vợ tốt’ sao?”

Vị đại diện ngành dược cầm đầu lập tức tỉnh ngộ: “Đúng rồi! Tổng giám đốc Bạch, hai người là vợ chồng, vậy khoản nợ này cô không nên cùng gánh vác sao?”

Phó Hề cũng quay sang cầu xin Bạch Uyển Nghi: “Uyển Nghi, em giúp anh trả trước đi mà!”

Hơn hai chục triệu tiền bồi thường!

Mặt Bạch Uyển Nghi xám xịt, nghiến răng ken két: “Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?!”

“Tôi còn sắp bị khởi tố điều tra, toàn bộ tài sản đều đã bị phong tỏa rồi!”

Tôi khẽ cười, bổ sung một câu: “Bạch tổng mấy năm nay nhờ ‘thành quả học thuật’ của bác sĩ Phó mà bán thuốc trái phép, giờ cũng phải chịu liên đới trách nhiệm thôi.”

Cả hội trường lập tức xôn xao, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cặp đôi “vợ chồng học thuật” với sự khinh bỉ.

Sự hào nhoáng năm xưa giờ chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

Phó Hề vẫn còn cố gắng bắt vợ mình chi tiền trả nợ.

Bạch Uyển Nghi dứt khoát hất anh ta ngã nhào xuống đất,

Từ kẽ răng nghiến ra từng chữ: “Phó Hề, đừng quên là chúng ta chưa từng đăng ký kết hôn!”

Phó Hề lập tức chết lặng: “Nhưng… nhưng chẳng phải em từng nói yêu anh sao? Chúng ta còn có con gái mà…”

Lời này bị người bên cạnh nghe thấy, lập tức kêu lên kinh ngạc: “Cái gì? Họ chưa từng đăng ký kết hôn sao?!”

Phó Hề ngẩng đầu, căm hận trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi chỉ khẽ nhếch môi, cười lạnh một cái.

Chuyện này… mới chỉ vừa bắt đầu thôi.

Quả nhiên, người phụ trách lớp học nâng cao vội vã chạy đến,

Rõ ràng đã nhận được thông báo về việc Phó Hề bị hủy danh hiệu chuyên gia.

“Bác sĩ Phó, tổng giám đốc Bạch, khoản tài trợ cho lớp học lần này của quý vị là 1,2 triệu, trước đó chỉ mới chuyển 500 ngàn đặt cọc. Ban đầu vì nể danh hiệu chuyên gia của anh nên mới cho chậm phần còn lại, nhưng giờ thì…”

Cả hội trường lập tức đổ dồn ánh nhìn về phía hai người họ.

“Các người nghĩ xem, anh ta còn trả nổi không?”

“Không đến nỗi vậy chứ? Dù sao cũng là CEO công ty dược mà.”

Bạch Uyển Nghi cố gắng giữ bình tĩnh, móc ra một xấp thẻ ngân hàng, nhưng từng thẻ một đều hiển thị: “Tài khoản đã bị phong tỏa.”

Từng tiếng tít tít vang lên, có người trong hội trường không nhịn được cười bật thành tiếng,

Lại có người mở livestream ngay tại chỗ, tiêu đề rõ rành rành: “Cặp đôi gian lận học thuật bị vạch trần ngay tại hiện trường, đến học phí cũng không trả nổi.”

Người phụ trách lớp học mặt mày sầm sì: “Không có tiền mà còn dám nói là tài trợ? Các người tưởng viện nghiên cứu là nơi làm từ thiện à?”

Ngay lập tức, các đại diện ngành dược vây lại: “Hôm nay không trả tiền cho chúng tôi thì đừng mong rời khỏi đây!”

Có người mỉa mai: “Tưởng đâu tinh anh học thuật, ai ngờ lại thế này?”

“Bề ngoài thì trông đạo mạo, mà ngay cả chút tiền cũng không móc nổi, đúng là trò cười.”

Phó Hề mặt mày u ám, đột nhiên lao đến trước mặt tôi: “Cố Tri Ngư! Tất cả là cô sắp đặt phải không? Tôi đã giải thích rồi, sao cô cứ phải tuyệt tình như vậy?!”

Tôi lùi lại một bước, lạnh lùng nói: “Phó Hề, anh nên tự trọng một chút. Mà tôi thật sự tò mò — suốt từ đầu tôi chưa từng nói tên mình, chẳng phải anh nói không quen tôi sao? Làm sao lại biết tên đầy đủ của tôi?”

Đám đông lập tức xôn xao: “Đúng rồi đó, sao anh ta biết tên của cô giáo sư này?”

“Cố giáo sư rốt cuộc là nhân vật thế nào vậy?”

Đột nhiên có người thốt lên: “Tôi tra rồi! Cô ấy là chuyên gia đặc biệt của Viện Nghiên cứu Y học Quốc gia! Là đệ tử cuối cùng của viện sĩ Trịnh! Hơn nữa còn là người kế thừa gia tộc y học nổi tiếng!”

Bạch Uyển Nghi nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đến lúc này cô ta mới hiểu được, rốt cuộc mình đã đụng vào nhân vật cỡ nào.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)