Chương 7 - Giữa Hai Thế Giới
Thẩm Vũ ngồi trên giường đối diện ở khoang dưới, đưa cho tôi quả táo đã gọt vỏ, động tác tự nhiên mà ấm áp.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ bắt đầu lùi vùn vụt về phía sau.
Mùa thu phương Bắc tiêu điều lạnh lẽo, cánh đồng trơ trụi và cành cây khẳng khiu vút qua.
Dần dần, những ngọn núi xanh đặc trưng phương Nam hiện ra, ngay cả giữa mùa đông vẫn ánh lên màu xanh mát mắt.
Ánh mặt trời xuyên qua mây chiếu xuống, ấm áp lan khắp người – một thứ ấm áp mà tôi đã rất lâu rồi không được cảm nhận.
Trên kính cửa sổ phản chiếu gương mặt tôi.
Không còn là cái bóng gầy gò, tuyệt vọng, để mặc người ta xâu xé nữa.
Nỗi buồn và vẻ yếu đuối trong ánh mắt đã phai nhạt, thay vào đó là sự trầm tĩnh và cứng cỏi.
Khóe môi tôi thậm chí còn khẽ cong lên.
Tàu rít còi lao qua đoạn hầm dài, trước mắt đột ngột bừng sáng.
Ánh nắng ấm áp, mằn mặn mùi biển đặc trưng của miền Nam Trung Quốc tràn vào toa tàu, phủ khắp người tôi, lan đến tận đáy lòng.
Một thành phố mới.
Một cuộc sống mới.
Một con người mới.
Tất cả… chỉ vừa mới bắt đầu.
10
Không khí ở Thâm Quyến ẩm và ấm, tràn đầy sức sống và động lực vươn lên.
Chỗ ở của tôi yên tĩnh, sạch sẽ, bác sĩ định kỳ ghé qua khám.
Thẩm Vũ nói được làm được, chăm sóc tôi rất chu đáo.
Anh thỉnh thoảng lại qua khi thì mang trái cây, thuốc bổ, khi thì mấy quyển sách anh nghĩ tôi sẽ thích, hoặc chỉ tiện đường ghé vào ngồi một lát, hỏi han tình hình.
Anh ít nói, nhưng mỗi lần đến đều mang theo hương vị sôi động, đổi thay từng ngày của đặc khu.
“Xem đi, đây là phối cảnh cảng mới, sau này qua Hồng Kông sẽ tiện lắm.”
“Đại lộ Thâm Nam sắp mở rộng rồi, sau này sẽ là trục xương sống của cả thành phố.”
Mỗi khi nói đến những thứ đó, mắt anh ánh lên niềm say mê – thứ tự hào và nhiệt huyết của một người đang tự tay xây dựng nên thành phố mới này.
Sự hiện diện của anh, giống như thành phố này – tràn đầy sức sống và hy vọng, lặng lẽ nhắc tôi rằng: quá khứ đã qua tương lai còn vô vàn khả năng.
Có lần, anh mang đến một cuốn sổ dày cộp tổng hợp chính sách đặc khu, kẹp mấy tờ báo cắt ra.
Bài báo viết về chuyện Thiệu Thời Húc bị cách chức, mất hết danh dự.
“Mọi chuyện xử lý xong rồi.”
Giọng anh rất bình thản, như đang nói về một chuyện chẳng đáng bận tâm.
“Hắn và cả cái nhà đó, cả đời này đừng mong ngóc đầu dậy.”
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rất rõ sức nặng trong lời anh.
Anh không chỉ hủy hoại công việc và danh dự của Thiệu Thời Húc.
Anh đã cắt đứt hoàn toàn mọi khả năng phản kháng sau này của hắn và gia đình hắn.
Cách anh “xử lý” còn triệt để hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trịnh trọng nói:
“Cảm ơn anh.”
Không chỉ vì những thứ anh mang đến, mà còn vì sự bảo vệ lặng lẽ nhưng vững vàng ấy.
“Cảm ơn gì chứ.”
Anh dời mắt nhìn ra những tòa cao ốc đang mọc lên ngoài cửa sổ.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Thấy em bây giờ đã đứng vững lại rồi, với anh, thế là đủ.”
Khi sức khỏe khá hơn, tôi đăng ký học kế toán buổi tối.
Nghe tin, Thẩm Vũ âm thầm tìm đủ tài liệu chuyên ngành và sách cũ cho tôi.
Thậm chí còn có cả mấy cuốn tổng hợp chế độ kế toán mới nhất của đặc khu, nhìn là biết anh cố ý đi kiếm về.
Một buổi chiều cuối tuần, anh lái xe đưa tôi ra biển.
Gió biển mặn mà và ấm áp thổi qua mặt, sóng vỗ bờ cát vàng, tiếng sóng rì rào.
Chúng tôi sóng bước dọc bờ biển.
Bất chợt, anh cất giọng, âm thanh lẫn trong tiếng gió, nghe như đang hồi tưởng:
“Thật ra, hồi nhỏ mỗi lần đến nhà em, anh đều rất mong chờ.”
Tôi quay đầu nhìn anh.
Khuôn mặt nghiêng của anh dưới nắng chiều rõ nét, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười phảng phất.
Ánh mắt anh dõi về phía biển xa xăm:
“Hồi đó anh đã nghĩ, Văn Ân nhà chú Văn, lúc cười mắt cong cong như vầng trăng, nhìn vào thấy lòng vui lạ, cứ như một mặt trời nhỏ.”
Tôi hơi ngẩn ra, trong lòng bỗng dâng lên một làn sóng xao xuyến.
Tôi chưa từng nghĩ, trong quãng tuổi thơ vô tư ấy, đã có một người lặng lẽ dõi theo tôi như vậy.
“Sau này bố anh điều động công tác, phải đến một căn cứ rất xa ở miền Nam, đi vội quá.”
Giọng anh bình thản, nhưng sau ngần ấy năm vẫn nghe ra được chút tiếc nuối.
“Đến một lời tạm biệt tử tế cũng không kịp nói.”
Anh dừng lại, quay người đối diện tôi.