Chương 5 - Giữa Hai Người Có Điều Gì Ẩn Giấu

Tôi không nhịn được nữa, bật ra:

“Chu Yến Từ, bớt tự luyến đi được không?”

“Đã hai năm trời rồi đấy, anh lấy đâu ra tự tin mà nghĩ tôi còn để bụng chuyện trước kia?”

“Anh soi gương đi, anh nghĩ anh xứng sao?”

Tôi chưa bao giờ là người hay hoài niệm quá khứ.

Với tôi, Chu Yến Từ giống như một cái áo cũ trong tủ.

Có thể từng rất thích, nhưng áo có cũ, có rách, đến lúc ném vào thùng rác cũng không tiếc nuối gì.

Chỉ là áo thôi mà, muốn thì mua cái mới.

Việc gì cứ phải ôm khư khư một thứ rách nát không buông?

Nói xong, tôi đẩy anh ta ra rồi quay lưng định đi.

Nhưng Chu Yến Từ vẫn cố chấp bám sát theo sau.

“Ninh Ninh, giờ khuya rồi không an toàn đâu, để anh đưa em về nhé?”

“Cút.”

Tôi thật sự không chịu nổi nữa, quay lại quát:

“Chu Yến Từ, rốt cuộc anh muốn gì?”

Phản ứng đầu tiên của anh ta là tỏ ra ấm ức.

Anh nhìn tôi, mắt hơi đỏ lên, ngập ngừng một lúc mới nói:

“Anh không định làm gì em cả.”

“Anh chỉ… muốn đối xử tốt với em.”

Tôi không nhịn được mà cười khẩy:

“Đối xử tốt với tôi? Anh nghĩ tôi cần sao?”

Chu Yến Từ im lặng không đáp.

Nhưng tôi nhìn rất rõ, mắt anh ta đỏ lên, bị gió lạnh thổi qua làm cho dáng người gầy gò như sắp đổ gục.

Thật ra ngay từ lúc gặp anh ở đám cưới, tôi đã thấy có gì đó không ổn.

Cả người anh trông rất tệ, cứ như đang bệnh, nhưng vẫn cố chống đỡ để đến dự.

Tiếc là tôi không còn là Tống Ninh ngày xưa biết thương xót anh nữa.

Nên tôi chẳng thèm nhìn thêm lần nào, chỉ lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

5

Sáng hôm sau, tôi vừa kéo rèm cửa ra đã thấy dưới nhà đậu một chiếc xe quen thuộc.

Đó là chiếc xe Chu Yến Từ thích nhất, ngày trước tôi với anh cùng chọn.

Tôi lập tức thấy chán nản hết sức.

Nhưng vẫn phải đi làm, tôi mặt không cảm xúc bước xuống lầu, không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Anh gọi tôi mấy tiếng, không được đáp lại, liền lái xe chầm chậm bám theo sau.

Đến giờ tan làm, anh ta vẫn đợi ở cổng công ty.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, tôi chịu hết nổi cái kiểu bám riết như kẻ theo dõi.

Không nhịn được nữa, tôi gọi báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng tới và đưa Chu Yến Từ đi.

Mấy ngày sau đó tôi không còn thấy bóng dáng anh ta nữa.

Tôi cứ tưởng Chu Yến Từ đã chịu buông tay.

Ai ngờ chưa được bao lâu, lại có một người ngoài dự đoán xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Chính là cô gái có thể “cộng hưởng tâm hồn” với Chu Yến Từ – Lâm Khả Khả.

Chỉ là lúc này cô ta trông hốc hác, tiều tụy hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với dáng vẻ tươi trẻ ngày trước.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã lao tới, giơ tay định tát thẳng mặt tôi.

Tôi phản ứng nhanh, túm chặt cổ tay cô ta:

“Lâm Khả Khả, cô đến đây phát điên gì vậy?”

“Song Ninh, cô thật không biết xấu hổ!

Anh Yến Từ là người của tôi.

Cô dựa vào cái gì mà để anh ấy sốt cao, đứng ngoài cửa nhà cô mấy ngày mấy đêm hả?

Cô muốn hại chết anh ấy sao?!”

“Con tiện này, đã chia tay rồi còn quyến rũ anh Yến Từ!

Nói cho cô biết, tôi vất vả lắm mới cướp được anh ấy, cả đời này đừng hòng trả lại cho cô!”

Giọng cô ta khản đặc, gào đến nỗi mấy người xung quanh tò mò kéo lại xem.

Cô ta còn tranh thủ chỉ vào tôi:

“Mọi người nhìn đi, chính con đàn bà trơ trẽn này cướp bạn trai tôi!”

Nghe cô ta nói vậy, tôi thật sự nhịn không được mà bật cười.

“Tôi cướp bạn trai cô á?”

“Lâm Khả Khả, cô đừng quên trước đây ai là người mặt dày bám dính lấy bạn trai tôi.

Ai là người ngày nào cũng nhắn tin cho anh ta, chào buổi sáng, chúc buổi trưa ngon miệng, không bỏ sót một câu nào?”

“Tôi còn chưa tính sổ với cô, mà cô dám quay sang cắn ngược tôi?”

Xung quanh lập tức rộ lên tiếng xì xào bàn tán.

Lâm Khả Khả hơi lảng tránh ánh mắt, nhưng vẫn cố cãi:

“Tôi không cần biết!

Cô đã chia tay rồi, giờ còn quyến rũ anh ấy nữa thì đúng là hạ tiện!”

Tôi lườm cô ta rồi bật cười mỉa:

“Thôi đi Lâm Khả Khả.

Cô tưởng ai cũng giống cô chắc?

Đang tuổi xuân phơi phới không chọn, lại đi giành ăn thứ người khác bỏ thừa?”

Vừa nghe tôi nói “bỏ thừa”, Lâm Khả Khả liền phát điên.

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)